Dương Tiễn chật vật ngẩng đầu, máu me đầy mặt, nhưng ba con mắt của hắn vô cùng thanh tịnh, trong đó mơ hồ có tinh quang nở rộ.
- Để cho ta giết!
Dương Tiễn cắn răng nói, hai tay chống trên mặt đất, nỗ lực muốn đứng lên.
Tử Đạo im lặng, tức giận nói.
- Ngươi cũng không nhìn chút thực lực của mình đi, lúc mạnh nhất ngươi còn không giết nổi hắn, huống chi là bây giờ.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Quân, hỏi.
- Sao ngươi lại có thủ hạ ngu như vậy?
Bồ Đề Tổ Sư, Huyền Đô, Lục Áp đạo nhân im lặng, bọn hắn cũng có thể cảm giác được chấp niệm của Dương Tiễn.
Đây là một loại chấp niệm đến chết mới thôi!
- Trẫm tin tưởng hắn.
Tần Quân bình tĩnh trả lời nói, làm cho Tử Đạo càng thêm bất đắc dĩ.
Thường Đức đại tiên và Vũ Tiêu kiếm tôn bay ra ngoài, hội hợp với Thanh Long Thuỷ Tổ, về phần Vân Mị Nương Nương thì vẫn bị Phục Hi quấn lấy.
- Muốn chết!
Tử Đạo lắc đầu cười một tiếng, nếu Dương Tiễn tìm chết, vậy hắn cũng lười xen vào việc của người khác.
- Bệ Hạ!
Bồ Đề Tổ Sư nhịn không được muốn khuyên nhủ, theo hắn thấy, Dương Tiễn đã rơi vào trong Tâm Ma, nếu không giữ lại, chắc chắn sẽ bị Thường Đức đại tiên đánh chết.
Tần Quân đưa tay, ra hiệu cho hắn không cần nhiều lời.
- Búa bổ Đào Sơn từng cứu mẹ, đánh đánh thiền la song Phượng Hoàng.
Tần Quân nhìn chằm chằm Dương Tiễn rồi mở miệng niệm, vận đủ pháp lực, lời nói của hắn vang vọng trên toàn bộ Thánh Giới, làm cho nhiều đệ tử Thánh Môn ở phương xa quay đầu nhìn về phía hắn, liền ngay cả nhóm Thần Ma đang chiến đấu cũng là như vậy.
Đào Sơn cứu mẹ, chính là sự tích của Dương Tiễn Dương Danh, kiếp trước được cả tam giới khen ngợi.
Dương Tiễn đã từng là anh hùng vô song, Kỳ Mẫu chính là Tiên Tử, bởi vì có tình riêng với phàm nhân, sinh ra một đứa con trai, chọc giận Thiên Đế, nên bị trấn áp dưới Đào Sơn.
Dương Tiễn vì cứu mẹ, nghịch thiên mà đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đầu nhập vào dưới trướng của kẻ địch, trở thành Thiên Đình Chiến Thần.
Dương Tiễn nghe xong run cả người, một đoạn ký ức phủ bụi từ chỗ sâu trong đầu hiện lên.
- Lực tru Bát Quái thanh danh xa, kết nghĩa Mai Sơn Thất Thánh đi.
Tần Quân tiếp tục niệm, đây là miêu tả về Dương Tiễn ở trong Tây Du Ký, câu nói này phát huy tinh tế lai lịch và ngạo cốt của Dương Tiễn.
Dương Tiễn cúi đầu, toàn thân run rẩy, bỗng nhiên hắn nện hai quyền lên mặt đất.
Tử Đạo cũng thấy hứng thú, hắn tò mò nhìn về phía Tần Quân và Dương Tiễn, thầm nghĩ.
- Hắn đang làm gì? Kích thích Dương Tiễn?
Thường Đức đại tiên, Vũ Tiêu kiếm tôn và Thanh Long Thuỷ Tổ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn hắn biết mình không làm được gì Tử Đạo, chỉ có thể chờ Vô Cực đạo tổ tru sát Cơ Bất Bại, sau đó đến giúp đỡ bọn hắn.
Cùng lúc đó, chỗ Phục Hi chỗ mở ra một lỗ đen, sao trời sáng chói, bên ngoài có ức vạn quân Đại Tần thiên đình đang đợi.
Tiếng nổ mạnh không ngừng phát ra từ trong lỗ đen, trong lúc mơ hồ, bọn hắn nghe được giọng nói của Tần Quân.
- Tâm cao không nhận Thiên gia quyến, tính ngạo về thần ở rót sông.
- Xích Thành chiêu huệ Anh Linh thánh, hiển hóa vô biên hào Nhị Lang.
Biết được chuyện kiếp trước Dương Tiễn trải qua, nhóm Thần Ma đều vì vậy mà kích động.
- Giọng nói của Bệ Hạ!
- Đây không phải là chuyện kiếp trước của Dương Tiễn kiếp sao?
- Chuyện gì xảy ra?
- Dương Tiễn xảy ra chuyện rồi?
Viên Hồng, Na Tra, Mai Sơn Lục Quái, Lôi Chấn Tử, các Thần Ma ghé đầu rỉ tai, nhất là Mai Sơn Lục Quái, lòng nóng hắn bây giờ như lửa đốt.
Bên trong Thánh Giới.
Hai tay Dương Tiễn chống trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, máu tươi chảy xuôi khắp người.
Quang mang màu đen lóe lên từ cái trán của Dương Tiễn, nhìn vô cùng quỷ dị.
Linh khí cuồn cuộn tụ tập đến chỗ Dương Tiễn.
- Ta là Dương Tiễn Nhị Lang Hiển Thánh!
Tiếng rít gào trầm thấp từ miệng Dương Tiễn truyền ra, giống như đến từ Cửu U Hoàng Tuyền, khiến cho da đầu người ta phát run.