Sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Chúc Long trong lòng. Càng nhìn hắn lại càng thích. Tiểu bảo bối Thiên Tiên Cảnh!
- Điện hạ, tiếp theo chúng ta nên...
Đát Kỷ lên tiếng hỏi. Tuy rằng còn chưa nói dứt lời, Tần Quân đã hiểu rõ ý của nàng.
Thần thú vào tay, nên rời khỏi đây thôi!
Tần Quân nhìn lướt qua hồ thần thú, phát hiện những tu sĩ kia đều đang cuồng nhiệt nhìn về phía mình. Về phần ma đồ Thâm Uyên Môn và Hứa Nhạc của thần giáo Hắc Nhiên từ lâu đã không thấy hình bóng. Bọn họ thật ra thoát đi rất nhanh.
- Ừ, cần phải đi rồi!
Tần Quân gật đầu cười nói. Trong khi nói chuyện hắn nhìn về phía Giang Minh cách đó không xa.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, ba bạn đồng hành của Giang Minh đều sợ hãi lui về phía sau. Giang Minh đang cúi đầu còn không biết Tần Quân đang nhìn hắn.
- Này, ngươi không phải mới vừa nói ngươi và ta đã từng kết bái sao? Ta thế nào lại không nhớ rõ vậy?
Tần Quân cười tà nói. Giang Minh cả kinh ngẩng đầu. Không hiểu tại sao hắn có một loại cảm giác khủng khiếp như bị bắt gian.
- Ta...
Giang Minh hoảng sợ lui về phía sau, toàn thân run rẩy. Hắn không biết nên trả lời Tần Quân như thế nào.
Bây giờ ba người Tiểu Xuân mới hiểu được, hóa ra Tần Quân và Giang Minh căn bản không phải là huynh đệ kết nghĩa. Bọn họ đều bị Giang Minh lừa gạt.
Nghĩ đến đây, bọn họ liền tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Minh. Nhất là Tiểu Xuân, tức giận tới mức viền mắt cũng xuất hiện lệ quang. Bên trong lại có phần ý vị sâu xa.
- Ha ha, muốn làm huynh đệ của ta sao? Trở lại tu luyện năm trăm năm nữa đi!
Tần Quân cười lớn phóng người nhảy lên. Đám người Đát Kỷ theo sát phía sau.
Hồng Hài Nhi nghịch ngợm còn tận lực giả quỷ mặt đối với bốn người Giang Minh. Tiểu Chúc Long học theo cũng có hình có dạng.
- Thật hay cho một bá vương! Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là phong thái ép người!
- Ha ha ha, gia hỏa Giang Minh này cuối cùng bị bản thân Tần Quân vạch trần. Xem hắn sau này còn lấy Tần Quân làm lá cờ giả danh lừa bịp như thế nào nữa!
- Chà chà, hắn cũng đủ xui xẻo. Không ngờ thật sự gặp phải Tần Quân!
- Hừ, nếu như ta là Tần Quân, không thể không một tát đập chết hắn!
Xung quanh hồ thần thú, các tu sĩ bàn luận ầm ĩ, vô tình giễu cợt Giang Minh. Giang Minh nghe được khí huyết công tâm, cổ họng chợt ngọt, liền thổ huyết ngất xỉu.
Mà chuyện hôm nay chắc chắn sẽ được truyền đi, trở thành truyền kỳ!
Tin tức được truyền đi rất nhanh. Trong vài ngày sau đó, những cái tên Tần Quân, Thánh Anh Đại Vương, Chúc Long, Thâm Uyên Môn cùng với thần giáo Hắc Nhiên trong nháy mắt chấn động vương quốc Hắc Long, khiến cho toàn quốc sôi trào.
Trong những cái tên này, bất kỳ một cái tên nào đều không phải là tồn tại vương quốc Hắc Long nho nhỏ có thể chịu đựng nổi.
...
Vương quốc Hắc Long, hoàng cung.
Đại điện yên tĩnh không có một tiếng động. Văn võ toàn triều đều lộ ra thần sắc khẩn trương. hoàng đế Hắc Long ngồi co quắp ở trên long ỷ, toàn thân tản ra khí chất chán chường.
Bảo Chấn Đan, Mặc Kỳ Lân liên tiếp bỏ mạng đã khiến cho tâm lực hắn tiều tụy. Hiện tại ngay cả Nhan Kinh Hi của Thâm Uyên Môn cũng đã chết. Tim hắn rơi vào trong tuyệt vọng.
Không sai, đứng sau lưng vương quốc Hắc Long chính là Thâm Uyên Môn!
Nhan Kinh Hi lại là Thập Thất Hộ Pháp. Nhân vật như vậy ở bên trong Thâm Uyên Môn chỉ xem là nhân vật nhỏ nhoi. Cái chết của hắn nói không chừng sẽ làm cho Thâm Uyên Môn giận chó đánh mèo đối với vương quốc Hắc Long.
Hơn nữa thần thú Chúc Long cũng bị Tần Quân cướp đi. Jắn không dám tưởng tượng sẽ khiến Thâm Uyên Môn tức giận thế nào.
- Bệ hạ, chúng ta bây giờ còn muốn tiếp tục phát động chiến tranh đối với vương quốc Càn Nguyệt nữa không?
Một cựu thần thận trọng hỏi.
- Phát động cái rắm! Tần Quân còn đang ở bên trong vương quốc chúng ta. Ngươi không sợ hắn tìm tới cửa sao?
Hoàng đế Hắc Long hữu khí vô lực phất tay nói, hiển nhiên đã mất hết can đảm.
Triều thần cũng nhìn ra hắn suy sụp tinh thần. Nhưng không có ai lên tiếng khuyên bảo. Bởi vì bọn họ cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Bất luận là Tần Quân hay Thâm Uyên Môn, đều không phải là tồn tại vương quốc Hắc Long có thể chọc nổi.
- Sớm biết như vậy, chúng ta lại không nên đánh vương quốc Càn Nguyệt...
Cũng không biết là ai thì thầm nói một tiếng, khiến cho bầu không khí trong đại điện càng thêm nghiêm trọng.
...
Hai ngày sau, đám người Tần Quân đi tới Vương Đô của vương quốc Hắc Long.
Tiểu Chúc Long ở trên lưng Tần Quân. Thân rắn của nó được vải trắng bao vây, Tần Quân giống như cõng một hài đồng. Nhất là khuôn mặt hắn trẻ tuổi tuấn lãng, khiến cho những người qua đường liên tiếp chăm chú nhìn.
Tần Quân cũng rất bất đắc dĩ. Tiểu Chúc Long lại quấn lấy hắn. Nếu để cho những người khác ôm nó, nó sẽ phát cuồng. Thậm chí ngay cả Tiểu Ly cũng là Long tộc nhưng lại không có cách nào ôm nó đi, tối đa chỉ có thể nhéo mặt của nó.
- Điện hạ, chúng ta trực tiếp xông tới sao?
Đát Kỷ tò mò hỏi.Trong hai ngày này bọn họ rất nhàn nhã, một đường du sơn ngoạn thủy đi tới.
- Đương nhiên, ta cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Tần Quân bĩu môi cười. Bọn họ từ cuối ngã tư đường nhìn lại, có thể nhìn thấy được đường nét của hoàng cung hiện ra trước mắt. Tuy rằng còn xa mới bằng được ngọn núi hoàng cung của hoàng triều Nam Trác, nhưng so với hoàng cung của vương quốc Càn Nguyệt mà nói, lại khí phái hơn nhiều.
Hắn không khỏi suy nghĩ, chờ sau khi hắn đăng cơ, sẽ một lần nữa thiết kế lại hoàng cung mới. Dù sao hoàng cung chính là bộ mặt của vương quốc. Càng xa hoa đại khí càng có mặt mũi!
- Các ngươi nghe nói không? Tần Quân tới vương quốc Hắc Long chúng ta, còn cướp đi thần thú
- Sớm đã nghe nói. Trước đó còn nói Mặc tướng quân bị yêu thú bảo vệ thần thú ăn mất... Thật đáng sợ...
- Không chỉ là Tần Quân, còn có Thâm Uyên Môn gì đó, các ngươi đã nghe nói qua sao? Có người nói hình như là thế lực ma đạo, hơn nữa địa vị không thấp.
- Vương quốc Hắc Long xem ra sẽ không yên ổn!
- Ma đạo xâm nhập, còn có Tần Quân ở cảnh nội. Ai, loạn thế buông xuống!
Tu sĩ hai bên đường phố bàn luận ầm ĩ. Âm thanh truyền vào trong tai đám người Tần Quân, khiến cho bọn họ không khỏi lắc đầu bật cười.
Đát Kỷ trêu tức nhìn về phía Tần Quân hỏi:
- Lại một lần nữa đắc tội Thâm Uyên Môn, ngươi có cảm giác gì? Bởi vì ngươi, khiến cho Thâm Uyên Môn hiện tại trở thành tồn tại được thiên hạ đều biết tới.