Thâm Uyên Môn vốn là muốn hành động bí mật. Nếu không có Tần Quân ở trước Thanh Đồng Quan ngăn chặn bọn họ, sợ rằng hoàng triều Nam Trác đã bị Thâm Uyên Môn thay thế được. Hiện tại bọn họ muốn một con thần thú, lại bị Tần Quân bắt lấy. Đổi lại thành bất kỳ kẻ nào cũng không thể nhẫn nhịn được.
- Không có việc gì. Binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn!
Tần Quân không để ý, cười nói. Hai đạo chính ma ân oán sâu như vậy. Nhưng nếu không có hắn nhúng tay, chờ Thâm Uyên Môn chiếm đoạt hoàng triều Nam Trác, những vương quốc xung quanh khẳng định khó tránh khỏi gặp khó khăn.
Dù sao sớm muộn cũng phải đánh lên!
Tần Quân cũng sẽ không có cảm giác may mắn như người bình thường. Bất cứ chuyện gì đều phải tính toán tới chuyện xấu nhất.
Dựa theo tiết tấu hiện nay, Thâm Uyên Môn không có khả năng xâm nhập quy mô lớn. Tần Quân vẫn có thời gian tiếp tục phát triển.
- Đúng vậy. Có ta ở đây, Thâm Uyên Môn tới người nào ta giết người đó, tới một đám ta giết một đám!
Hồng Hài Nhi đứng ở trên đầu vai Tần Quân cười đùa nói. Tiểu Chúc Long phía sau lưng Tần Quân không khỏi lè lưỡi liếm mặt hắn, khiến cho hắn buồn nôn không thôi. Hắn trực tiếp một tát tát vào trên mặt Tiểu Chúc Long, hai tiểu gia hỏa lại đều đáng đánh như nhau.
May mà cường độ thân thể Tần Quân đã có thể vượt qua so với, cũng có thể nhận được sự đùa giỡn của hai tiểu gia hỏa.
Trong hai ngày, hai tiểu gia hỏa mỗi ngày đều đấu với nhau. Tiểu Chúc Long hình như rất yêu thích đối với Hồng Hài Nhi vị gia hỏa có hình thể nhỏ hơn hắn này. Cho nên bình thường hắn thích liếm Hồng Hài Nhi. Hồng Hài Nhi hình thể tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng sống ba trăm năm, tất nhiên chịu không nổi nó tỏ ra vô cùng thân thiết như vậy.
Một đường vui đùa ầm ĩ, hoàng cung cách bọn họ càng lúc càng gần.
Lúc này trước cửa lớn của hoàng cung, người người tấp nập, chật như nêm cối. Binh sĩ hoàng cung đang chặn ở trước cửa lớn. Cục diện ồn ào náo động, cũng có chút hỗn loạn.
- Dung Quân! Tại sao muốn tấn công vương quốc Càn Nguyệt?
- Cái này được. Tần Quân tới vương quốc Hắc Long chúng ta, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!
- Bảo tướng quân và Mặc tướng quân đều chết hết. Ai tới bảo vệ biên giới của vương quốc Hắc Long ta?
- Đúng vậy! Bởi vì bệ hạ lỗ mãng, chúng ta trở thành vương quốc tam lưu!
- Hiện tại có quân đoàn Long Khởi của Tần Quân trấn thủ, chiến lực của vương quốc Càn Nguyệt đã vượt quá chúng ta!
Tiếng chất vấn ồn ào vang lên. đám người Tần Quân ở phía sau đoàn người, nghe được đưa mắt nhìn nhau.
Tần Quân không khỏi cảm thán nói:
- Không nghĩ tới vương quốc Hắc Long cởi mở như vậy.
Bất luận là vương quốc Càn Nguyệt hay vương quốc Thương Lam, càng chưa nói tới hoàng triều Nam Trác, ai dám tập trung gây sự, đây chính là chuyện lớn rơi đầu. Xem ra tư tưởng giác ngộ của vương quốc Hắc Long vẫn rất tiến bộ.
Hắn lại không biết là hắn mang đến áp lực quá lớn cho vương quốc Hắc Long, hoàng đế Hắc Long đã không có lòng dạ nào quản lý quốc sự. Tu sĩ bình thường và bách tính tuy rằng không chán ghét Tần Quân, nhưng các thế lực, gia tộc lại khiếp sợ hắn tập kích vương quốc Hắc Long, cho nên mới tập trung nhiều tu sĩ như vậy tới gây sự.
Chính là để ép hoàng đế Hắc Long nhận sai, xin lỗi Tần Quân, giảm mâu thuẫn xuống.
Chiến tranh luôn luôn bi kịch. Bọn họ cũng không muốn bi kịch hạ xuống đến trên người mình.
- Những người này không có khả năn là bách tính. Rõ ràng phía sau có thế lực đang thúc đẩy.
Đát Kỷ che miệng cười nói. Đây là điểm trí mạng của vương quốc, không vượt qua nổi sóng to gió lớn.
Đổi lại thành hoàng triều, bất kể từng trải qua cái gì, không có thế lực nào dám gọi nhịp với thánh thượng!
Bởi vì thánh thượng hoàng triều nhất định là cường giả số một số hai trong toàn bộ hoàng triều!
Vương quốc lại không giống như vậy, do thừa kế tạo lên, cho nên dần dần hoàng đế sẽ rất yếu.
Tần Quân xua tay, dẫn theo mọi người chen vào bên trong biển người. Uy áp Thuế Phàm Cảnh tản ra, cứng rắn đẩy đoàn người ra một con đường. Những tu sĩ bị đẩy ra đều phẫn nộ nhìn về phía đám người Tần Quân. Nhưng khi ánh mắt bọn họ vừa rơi xuống đến trên người đám người Tần Quân, trong lòng của bọn họ lại không khỏi kinh hoàng.
Tuy rằng bọn họ không nhận ra thân phận của Tần Quân, nhưng khí thế Thuế Phàm Cảnh tầng năm của Tần Quân đối với bọn họ mà nói quá cường đại, khiến cho bọn họ hít thở đều có chút gấp gáp. Cho nên tất cả đều trầm mặc xuống.
Lại như vậy, đám người Tần Quân trực tiếp đi tới trước cửa lớn. Các binh sĩ hoàng cung vừa nhìn thấy bọn họ nhất thời chân mày nhíu chặt.
- Các ngươi là người phương nào?
Đội trưởng dẫn đầu binh sĩ trầm giọng hỏi.
Tần Quân phát ra khí thế khiến cho trong lòng hắn khẩn trương. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ dáng vẻ uy nghiêm.
Vậy mà Tần Quân căn bản không để ý, vung tay lên liền hất bay đội trưởng binh sĩ ra ngoài, đập ở trên tường cung, giống như bóng cao su lại rơi xuống trên mặt đất, đau đến hít khí lạnh.
- Ta là Tần Quân, hôm nay liền muốn lấy tính mạng của hoàng đế các ngươi!
Tần Quân lạnh giọng cười nói, linh lực vận chuyển ở chỗ cổ họng, khiến cho âm thanh truyền vào trong tai người.
Lời này vừa nói ra, lập tức gây xôn xao. Đám người đông nghịt đang vây quanh ở phía trước cửa cung đồng thời lui về phía sau. Ngay cả binh sĩ hoàng cung cũng khiếp sợ đến mức lui về phía sau. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía đám người Tần Quân.
Người có tên, cây có bóng!
Tần Quân cường đại khiến cho bọn họ kinh hoàng.
- Người cản ta, chết!
Tần Quân cười lạnh bước về phía hoàng cung. Hắn sẽ gây ầm ĩ, đường đường chính chính giết chết hoàng đế Hắc Long, lấy điều này cảnh cáo các vương quốc còn lại, khiến cho bọn họ không dám có ý đồ khác với vương quốc Càn Nguyệt nữa!
Lần này sống lại, tất nhiên phải oanh oanh liệt liệt!
Các binh sĩ hoàng cung, không có người nào dám ngăn cản. Tất cả đều chạy trốn. Cứ như vậy, đám người Tần Quân dễ dàng tiến vào trong hoàng cung.
- Ngộ Tĩnh, bắt hoàng đế của vương quốc Hắc Long đi ra cho ta, lưu lại người sống!
Tần Quân vừa đi vừa phân phó nói. Sa Ngộ Tĩnh gật đầu sau đó biến mất ở tại chỗ.
Sở dĩ không cho Hồng Hài Nhi ra tay, là vì Tần Quân sợ hắn không nhận ra ai là hoàng đế.
Đi vào hoàng cung, rơi vào trong mắt Tần Quân chính là một cầu thang trắng đá mấy trăm bậc, đi lên là cung điện sa hoa. Trên đỉnh là một màu xanh thẳm, to lớn đồ sộ.
- Ta là Tần Quân, cho tất cả mọi người trong hoàng cung thời gian sáu mươi lần hít thở để chạy trốn, bằng không chôn cùng với hoàng cung!