Tần Quân dừng bước lại, cao giọng kêu lên. Chỉ giết hoàng đế làm sao có thể đi được. Còn phải phá hủy hoàng cung!
Chỉ có điều hắn có ranh giới cuối cùng của mình. Trong hoàng cung cung nữ, thái giám, tần phi đều không có thù hận gì với hắn. Cho nên hắn cho bọn họ thời gian để chạy thoát thân.
Ầm!
Trong hoàng cung trực tiếp bùng nổ. Từng cung nữ, thái giám đều từ bên trong các cung điện thét lên chạy ra. Thậm chí còn có bóng dáng của tần phi, hoàng tử. Cục diện vô cùng hỗn loạn. Tần Quân đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.
Cùng lúc đó, tin tức Tần Quân tập kích hoàng cung giống như gió thổi truyền về phía toàn bộ Vương Đô.
Tần Quân thật sự tới!
Phản ứng đầu tiên của người nghe là không dám tin tưởng. Phản ứng thứ hai là sợ hãi. Bọn họ rất sợ bị hại oan uổng.
Ở trong mắt thế nhân, Tần Quân lại là chủ nhân vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng có thể làm ra được!
Rất nhanh, Sa Ngộ Tĩnh nắm theo hoàng đế Hắc Long đi tới trước mặt Tần Quân. Hắn tiện tay ném một cái, hoàng đế Hắc Long liền chật vật ngã ở trước mặt Tần Quân. Hoàng đế Hắc Long tu vi Kim Đan Cảnh đỉnh phong đối với Tần Quân căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp. Hơn nữa xung quanh còn có nhóm cường giả Hồng Hài Nhi trấn thủ.
- Tần Quân! Ngươi không thể giết ta!
Hoàng đế Hắc Long hoảng sợ kêu lên, hoàn toàn không có hoàng uy ngày xưa. Ngọc quan trên đầu cũng rơi xuống đất, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi.
Tần Quân một bước giẫm lên trên ngực hắn, ép tới hắn không thể động đậy. Tần Quân cười lạnh nói:
- Lúc ngươi tấn công vương quốc Càn Nguyệt có từng nghĩ đến ngày này hay không?
Người thắng làm vua, người thua làm giặc!
Thân là đế hoàng, chết cũng phải chết cho có khí phách!
Cho nên Tần Quân đối với hoàng đế Hắc Long có chút xem thường.
- Không phải ta muốn tấn vào vương quốc Càn Nguyệt. Ta là bị ép buộc!
Hoàng đế Hắc Long hoảng sợ giải thích, nước mắt nước mũi đều chảy ra, còn kém dập đầu với Tần Quân. Cũng may người trong hoàng cung đều đã chạy trốn, không ai nhìn thấy được bộ dạng uất ức này của hắn.
- Thâm Uyên Môn sai khiến ngươi?
Tần Quân nhíu mày hỏi.
Hoàng đế Hắc Long dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, gật đầu giống như gà con mổ thóc, nói:
- Không sai! Không sai! Chính là Thâm Uyên Môn!
Tần Quân lấy ra Ngân Long Tru Hồn Thương, đâm một đâm. Máu tươi bắn ra. Chỉ thấy đầu thương trực tiếp đâm thủng ngực của hoàng đế Hắc Long. Biểu tình của hoàng đế Hắc Long cũng cứng đờ.
- Ngươi...
Hoàng đế Hắc Long oán hận nhìn Tần Quân. Hắn muốn mở miệng, đáng tiếc sức sống tuôn ra nhanh hơn. Hắn đến chết cũng không thể hiểu rõ, rõ ràng chính mình đã nói ra tình hình thực tế, vì sao Tần Quân vẫn muốn giết hắn?
Hắn không biết người như hắn, Tần Quân càng chán ghét.
Hai đạo chính ma đối địch. Hoàng đế Hắc Long làm như thế tương đương với nội gian. Nếu không loại trừ, sau này nói không chừng sẽ chọc ra cái sọt lớn.
- Đinh! Giết chết tu sĩ Kim Đan Cảnh tầng chín! Thu được 9099 giá trị kinh nghiệm!
- Đinh! Nhiệm vụ chính... Chém trăm đế hoàng hoàn thành ba phần trăm!
Liên tục có hai tiếng nói nhắc nhở của hệ thống vang lên ở trong đầu Tần Quân, khiến cho hắn cảm thán. Còn phải giết chín mươi bảy vị hoàng đế nữa. Con đường này của hắn còn rất xa.
Sau khi giết chết hoàng đế Hắc Long, Tần Quân ngẩng đầu cười nói:
- Chúng ta đi thôi!
Trong khi nói chuyện hắn thu Ngân Long Tru Hồn Thương vào trong không gian thần thoại, sau đó xoay người rời đi. Mọi người theo sát phía sau. Không có ai thương hại hoàng đế Hắc Long. Thế giới này không có ai đúng ai sai, chỉ có ai mạnh ai yếu.
Nếu Tần Quân chết ở chỗ này, cũng không có ai sẽ thương hại hắn!
Đoàn người bước chậm đi tới trước tường cung. Tần Quân lật tay lấy ra hai viên Tạc Thiên Lôi, sau đó ném ra. Nhìn hắn dường như ném rất tùy ý, nhưng lực đạo cũng không nhỏ, trực tiếp bay qua cung tường, rơi vào sâu bên trong hoàng cung.
- Ầm...
Một tiếng nổ lớn kinh thiên đáng sợ đến mức toàn bộ mọi người trong Vương Đô đều giật mình. Bọn họ đồng loạt nhìn lại về phía phương hướng tiếng nổ mạnh truyền tới. Chỉ thấy một đám mây nấm cực lớn từ từ bay lên. Bụi bặm cuốn lên khắp bầu trời. Gỗ gãy đá vụn từ không trung rơi xuống. Thấy vậy, vô số người trong Vương Đô há hốc mồm.
Hoàng cung bị hủy?
...
Tin tức hoàng đế của vương quốc Hắc Long bị giết, hoàng cung bị hủy giống như một quả bom nặng ký nổ mạnh truyền về phía các vương quốc xung quanh. Ngay cả hoàng triều Nam Trác cũng có người đang bàn luận về chuyện này.
Bởi vì trong đó có bóng dáng của Tần Quân!
- Kết thúc rồi. Sau này ai còn dám ngăn cản Tần Quân nữa?
- Hoàng triều Nam Trác mạnh nhất cũng bị Tần Quân ép tới không còn cách nào khác. Những vương quốc chúng ta có thể có cách gì?
- Ai, sau này vẫn nên cố gắng hết mức không chọc giận Tần Quân.
- Chà chà, vương quốc Hắc Long rơi vào kết quả như vậy. Xem ra vương quốc Ngô Kỳ cũng sẽ bước theo khuôn mẫu này thôi.
- Chung quy cảm giác Tần Quân có dã tâm rất lớn.
Hơn mười vương quốc xung quanh hoàng triều Nam Trác đều đang bàn luận về chuyện này. Có người hiểu chuyện trả lại cho Tần Quân lấy một danh hiệu người tàn sát hoàng đế.
Người này đã giết chết ba vị hoàng đế. Trong đó một vị còn là thánh thượng của hoàng triều Nam Trác!
Cùng lúc đó, đám người Tần Quân ngồi trên đám mây mù bay về phía vương quốc Càn Nguyệt. Hoàng đế Hắc Long bị giết chết, thần thú cũng tới tay, hắn tất nhiên cảm thấy mỹ mãn.
- Tiểu Chúc Long, tới đây, gọi phụ thân.
Tần Quân nâng mặt Tiểu Chúc Long lên, cười hắc hắc nói. Đám người Đát Kỷ nghe được không nhịn được cảm thấy bất đắc dĩ.
Làm gì có chuyện chủ nhân bảo thần thú gọi mình là phụ thân?
Tần Quân cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của bọn họ, tự mình dạy Tiểu Chúc Long.
- Phụ thân...
Tiểu Chúc Long bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Mọi người nghe được trợn tròn hai mắt. Sau đó Tiểu Chúc Long bắt đầu lặp lại hai chữ này, đọc càng lúc càng thêm rõ ràng.
Không thể không nói thần thú được trời ưu đãi, thiên phú thật sự quá mạnh mẽ!
Nó mới sinh ra được mấy ngày?
Sau đó Tiểu Ly không ngờ ôm lấy Tiểu Chúc Long, bảo nó gọi mình là nương. Tiểu Chúc Long lặp lại mấy lần không ngờ cũng học được rõ ràng chữ này.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Đát Kỷ và Hồng Hài Nhi cũng không bình tĩnh được nữa. Hai người cũng bắt đầu chăm sóc dạy bảo Tiểu Chúc Long.
Nhiều năm sau đó, Tiểu Chúc Long sẽ bởi vì tuổi thơ đơn thuần cảm thấy xấu hổ.
- Điện hạ, rất nhanh sẽ đến Ngọc Quan Thành.
Sa Ngộ Tĩnh quay đầu lại nhắc nhở. Tần Quân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chân trời trở nên thâm thúy hơn.