Cách mấy tháng, hắn cuối cùng sắp về vương quốc Càn Nguyệt!
Thời điểm rời khỏi vương quốc Càn Nguyệt, hắn mang theo sự mong chờ của vương quốc. Lúc trở về, hắn thu hoạch được vinh quang lớn.
Ngay cả chính hắn cũng không có dự đoán được, mình có thể chấn động chính đạo Nam Vực.
Tất cả những điều này đều giống như đang nằm mơ. Hắn thường xuyên nằm mơ, mình còn đang ở trong thành phố Hoa Hạ đi làm giống như máy móc, sinh hoạt bình thản, không niềm vui bất ngờ, ngay cả ái tình cũng bình thản như vậy.
Nếu như không xuyên qua, hắn có lẽ sẽ cùng vị nữ đồng sự kia kết hôn, vay tiền mua nhà mu xe, cố gắng vì tương lai sau này.
Chỉ có điều bây giờ nghĩ đến, loại bình thản này chưa chắc đã không phải là một loại hạnh phúc.
Ở thời điểm Tần Quân đang xúc động vạn phần, đường nét của Ngọc Quan Thành đã xuất hiện ở bên trong tầm mắt của hắn. Trên vách đá mấy trăm dặm, tường thành giống như một con rồng dài chiếm giữ trên đó.
- A? Bên kia có cái gì bay tới!
Một tên binh sĩ chỉ vào đám người Tần Quân kêu lên, dẫn tới các binh sĩ còn lại đều liếc mắt nhìn.
Hiện tại Ngọc Quan Thành có một nửa binh sĩ đều là người của quân đoàn Long Khởi. Bọn họ đều biết đám người Tần Quân. Theo khoảng cách đám mây mù và Ngọc Quan Thành càng lúc càng gần, cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận của bọn họ.
- Là điện hạ! Tần Quân điện hạ đã trở về!
Ầm!
Trong nháy mắt, những lời này khiến cho các binh sĩ trên tường thành bùng nổ. Bọn họ nhất thời phấn khởi, miệng truyền miệng. Tin tức rất nhanh được truyền đi. Không bao lâu tất cả binh sĩ t trên tường thành đều biết Tần Quân đã trở về.
Thời gian gần đây, Tần Quân lại là tồn tại tối đa được mỗi người bọn họ đàm luận tới. Giết ma đồ, thu thần thú, thậm chí còn xông tới Vương Đô của vương quốc Hắc Long, giết chết hoàng đế, phá hủy hoàng cung. Bất kể nào một chuyện nào đều là chuyện lớn kinh thiên động địa. Nhưng tất cả những chuyện đó, Tần Quân đều đã làm. Ở trong lòng bọn họ, Tần Quân chính là thần!
- Cung nghênh điện hạ trở về!
Từng tên binh sĩ quỳ xuống kêu lên, giống như sóng người, có chút đồ sộ.
Đám người Tần Quân đứng ở khoảng không trên tường thành. Chỉ thấy, hai tay Tần Quân tự nhiên thả xuống, cười to nói:
- Không cần đa lễ!
Nói xong, đoàn người liền bay qua khoảng không trên tường thành. Được hơn mười vạn binh sĩ cung nghênh, tâm tình Tần Quân vẫn rất tốt.
Hơn mười vạn binh sĩ cùng kêu lên hò hét có thể nói là rung trời. Tất cả mọi người bên trong Ngọc Quan Thành nghe được rõ ràng. Chỉ thấy từng bóng người từ trong thành bay ra. Thình lình là đám người Quan Vũ, Thái Bạch Kim Tinh, Lý Bạch, Lý Nguyên Phách, Từ Quỷ Khốc. Có khoảng chừng hơn mười bóng người, đều đang kích động nhìn Tần Quân.
- Các vị, ta đã trở về.
Tần Quân nhìn các vị tâm phúc phía trước, chắp tay cười nói. Bởi vì nhờ có những Thần Ma, hắn mới có được thành tựu ngày hôm nay. Cho nên hắn đối với những Thần Ma này, đều rất tôn kính.
- Chúc mừng điện hạ chiến thắng trở về!
Thái Bạch Kim Tinh vung phất trần lên cười nói, trên mặt đầy vẻ vui mừng. Hắn có thể nhìn ra Tần Quân lại trở nên mạnh mẽ.
Tốc độ tiểu tử này đột phá quả thực không phù hợp với lẽ thường!
- Làm bộ dạng sáo rỗng như vậy làm cái gì? Ta mới rời khỏi có vài ngày?
Tần Quân nhìn Thái Bạch Kim Tinh tức giận nói. Sau đó hắn trực tiếp bay đến trước mặt Quan Vũ cho hắn một cái ôm gấu, cười hắc hắc nói:
- Nhị gia, chúng ta mới là đã lâu không gặp!
Trên ý nghĩa chân chính, những cuộc chiến thành danh của hắn lại đều dựa vào Quan Vũ. Cho nên đối với Quan Vũ, trong lòng hắn vẫn luôn kính trọng.
Không nói chuyện tính chân thực của lịch sử như thế nào, tử tôn Hoa Hạ ai không tán dương Quan Vân Trường trung nghĩa cứng cỏi?
- Điện hạ, sau này đừng gọi ta nhị gia, gọi Vân Trường!
Quan Vũ vuốt râu cười nói. Hắn nhìn Tần Quân đã trưởng thành đến Thuế Phàm Cảnh tầng năm, hắn không nhịn được có chút hoảng hốt.
Lần trước khi mới chia tay, Tần Quân chỉ có Trúc Cơ Cảnh. Không nghĩ tới qua mấy tháng hắn liền có thể giống như bay vọt.
Xem ra con cháu của ân công đúng là con trời!
Trong lòng Quan Vũ cảm thán. Tần Quân lắc đầu cười nói:
- Như vậy không tốt đâu. Ta vẫn gọi ngươi là nhị gia đi.
- Điện hạ không thể. Ngài sau này sẽ làm quân vương. Ngài xưng hô ta như vậy, thật sự là không thích hợp.
Quan Vũ cười nói. Hiện nay thủ hạ của Tần Quân Hóa Hư Cảnh đã không còn đứng đầu. Quan Vũ tự hiểu lấy mình.
Tần Quân suy nghĩ một chút, đúng là có lý. Sau đó hắn cũng không kiên trì nữa.
Làm hoàng đế phải có uy nghiêm và khí phách!
Lập tức đoàn người bay về phía phủ thành chủ của Ngọc Quan Thành. Dọc đường đi, tất cả mọi người đều chào hỏi Tần Quân. Trong đó phần lớn là sĩ quan quân đoàn Long Khởi hoặc là tướng quân Ngọc Quan Thành.
Đi tới bên trong phủ thành chủ, nha hoàn, người hầu ở bên trong phủ xếp thành hai hàng, cúi đầu chờ đón Tần Quân.
- Điện hạ, ngài cuối cùng đã trở về!
Giả Tuân kích động cung kính cúi đầu chắp tay cười nói. Tần Quân phất tay cười nói:
- Ngươi thế nào còn ở nơi này? Vì sao không có trở về Hoàng Đô?
Giả Tuân lại là thái sư của vương quốc, người có trọng trách nặng nề. Theo lý mà nói, hắn chắc hẳn phải quay về Vương Đô phục mệnh, chẳng lẽ là đặc biệt chờ mình?
Nghĩ tới đây, Tần Quân có chút cảm động.
Lão tiểu tử này một đường đi theo Tần Quân, có thể nói là rất cẩn thận. Ừ, sau này đề bạt hắn.
- Điện hạ, hiện tại tình hình triều đình có chút loạn.
Giả Tuân bỗng nhiên có chút khó có thể mở miệng.
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Có thể nhìn ra được hắn có lời muốn nói, vì vậy Tần Quân phất tay nói:
- Đi vào rồi hãy nói!
Giả Tuân gật đầu, cùng đám người Đát Kỷ đi theo phía sau lưng Tần Quân.
- Điện hạ thế nào lại cõng một tiểu hài tử. Chẳng lẽ là hài tử của điện hạ và Đát Kỷ?
Lý Nguyên Phách hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Chúc Long hỏi. Tu vi của hắn không bằng Tiểu Chúc Long, tất nhiên nhìn không thấu được nội tình của Tiểu Chúc Long.
Một câu nói của hắn khiến cho mọi người buồn cười. Sắc mặt Đát Kỷ ửng đỏ, nũng nịu nói:
- Tiểu tử thối, đừng nói lung tung. Chúng ta mới tách ra được vài ngày, làm sao có thể sinh con!
Tần Quân đi ở phía trước, mừng thầm. Lý Nguyên Phách thực sự càng thêm giống thần trợ công.
- Vậy cần bao nhiêu ngày mới có thể sinh con?
Lý Nguyên Phách hóa thành cục cưng hiếu kỳ truy hỏi không ngừng, khiến cho khóe miệng Đát Kỷ giật một cái, hận không thể một tát đánh bay hắn.