- Đây là Hoàng Đô của hoàng triều Nam Trác sao...
Tần Quân lẩm bẩm nói. Chỉ riêng phần đại khí này, vương quốc Càn Nguyệt còn xa mới có thể so sánh được. Những người khác cũng lộ ra ánh mắt chấn động. Cho dù là đám người Thái Bạch Kim Tinh cũng lộ ra vẻ mặt cảm thán.
Hoàng triều không chỉ đơn giản là mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, tất cả người tham gia thi đấu đến từ Lạc Yên Thành đều từ trong cánh cửa truyền tống đi ra. Phỉ Ngọc Thụ và một đám thành viên Thần Kiếm Đường cũng vậy.
- Được rồi, các ngươi đi theo ta, đừng có chạy lung tung.
Phỉ Ngọc Thụ mở miệng nói. Mọi người cũng không có ý kiến, đi theo phía sau lưng Phỉ Ngọc Thụ.
Dọc đường đi, Tần Quân đều hiếu kỳ quan sát phong thổ của Hoàng Đô. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy được bóng dáng yêu thú. Ngay cả yêu thú tam giai ở chỗ này cũng không có gì ngạc nhiên. Đổi lại thành vương quốc Càn Nguyệt, yêu thú nhất giai nếu nưh xuất hiện ở trong thành trấn cũng sẽ khiến cho mị người khủng hoảng.
- Ngộ Tĩnh, ngươi có thể cảm giác được bên trong Hoàng Đô có tồn tại mạnh hơn ngươi hay không?
Tần Quân lặng lẽ truyền âm về phía Sa Ngộ Tĩnh nói. Biết người biết ta mới có khả năng bách chiến bách thắng.
Sa Ngộ Tĩnh gật đầu, sau đó nhắm mắt bắt đầu cảm nhận. Ba giây sau, hắn liền mở mắt ra, truyền âm nói:
- Không, bên trong Hoàng Đô cũng chỉ có hai tu sĩ Thiên Tiên Cảnh, một Thiên Tiên Cảnh một tầng, một Thiên Tiên Cảnh ba tầng.
Tần Quân không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Không nghĩ tới bên trong Vương Đô che giấu hai cường giả Thiên Tiên Cảnh. May mà hắn triệu hồi được Sa Ngộ Tĩnh đi ra. Bằng không dựa vào Thái Bạch Kim Tinh cũng rất khó ngang dọc ở Hoàng Đô.
Chỉ có điều tất cả những điều này đều thành lập ở trên điều kiện chuyện phân đà Thần Kiếm Đường ở Lạc Yên Thành được đưa ra ánh sáng. Dựa theo tình huống bình thường, sau khi vũ hội Tiềm Long kết thúc, hắn liền có thể thuận lợi rời khỏi hoàng triều Nam Trác.
Cảm giác nguy cơ quá mạnh mẽ, Tần Quân bao giờ cũng thích dự đoán tình huống xấu nhất.
Biết được người mạnh nhất trong Hoàng Đô chỉ có Thiên Tiên Cảnh tầng ba, tâm tình Tần Quân sung sướng, vừa đi vẫn không nhịn được vừa cười khẽ, dẫn tới những người khác kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Đó không phải là ngũ trưởng lão Thần Kiếm Đường Phỉ Ngọc Thụ sao?
- Hắn hình như là dẫn đội cho Lạc Yên Thành.
- Lạc Yên Thành? tTrong mười đại yêu nghiệt có hai vị đều đang ở Lạc Yên Thành?
- Chà chà, cũng không biết Lý Nguyên Phách và Tần Quân ở nơi nào?
- Mười đại yêu nghiệt xem như đã tập trung đầy đủ. Có người nói tiến hành vũ hội Tiềm Long lần này có thể nói là chuyện trọng đại trăm năm khó gặp. đổi lại thành ở vũ hội Tiềm Long trước đây, mỗi một vị yêu nghiệt như vậy đều có thể đoạt giải quán quân.
Trên quảng trường, các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Những người tham gia thi đấu còn lại của Lạc Yên Thành nghe được không khỏi đưa ánh mắt rơi vào trên người Tần Quân và Lý Nguyên Phách. Cùng đi với hai người, bọn họ rất dễ dàng bị bỏ qua. Loại cảm giác này thật không dễ chịu!
Tên của mười đại yêu nghiệt, Tần Quân cũng từng nghe nói qua. Ngoại trừ Lý Nguyên Phách, tám người khác hắn cũng không nhận ra. Trong đó có phân nửa đều đứng ở trên Nhân Bảng, thứ tự đều cao hơn hắn.
- Cũng không biết Du Phượng Hoàng có tham gia vũ hội Tiềm Long hay không?
Tần Quân bỗng nhiên nghĩ đến Du Phượng Hoàng. Hắn không tự chủ được liên tưởng đến hình ảnh đêm hôm đó, khi hắn rơi xuống lúc Du Phượng Hoàng tắm rửa. Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại không khỏi nóng như lửa.
Tê liệt!
Hồng nhan nhiều như vậy, một người cũng không thể thượng.
Du Phượng Hoàng, Đát Kỷ, Tiểu Ly, Chúc Nghiên Khanh, bốn nữ tử tuyệt sắc đều đã bị hắn nhận định là nữ nhân của mình. Về phần Thường Thiến Thiến và Nam Ngọc Tâm, hắn thật sự khó có thể sinh ra tình yêu nam nữ. Có thể sau này có khả năng phát sinh tình cảm, nhưng ít ra hiện tại không có.
Dù sao bản thân hắn là hoàng tử, muốn nam nữ hoan hỉ, cũng không phải là vấn đề hóc búa. Cho nên hắn chú trọng hơn vào lâu ngày sinh tình thậm chí là cảm giác tim đập thình thịch.
- Nếu như Du Phượng Hoàng biết ta thành tựu như hôm nay, có tính là hoàn thành nhiệm vụ hay không?
Tần Quân không khỏi mong đợi nghĩ đến.
...
Bên trong Hoàng Đô có rất nhiều núi rừng. Trong đó Tinh Túc Môn liền ở trên đỉnh một tòa núi cao nghìn trượng.
Trên đỉnh núi cao có từng ngọn cung điện, từ đinh ốc tư quay quanh ở thân núi mặt ngoài, trong đó một tòa cung điện chính là Lục đường chủ Lý Mạnh Giáp cung điện.
- Hừ! Các ngươi rốt cuộc đã tới! Dám giết yêu sủng của ta. Cho dù các ngươi được khen là thiên tài yêu nghiệt cũng phải chết!
Trong đại điện vang lên một tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy một nam tử áo bào đỏ ngồi xếp bằng ở trên cao đường. Dáng người hắn khôi ngô, mái tóc đen thả trên vai. Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra nụ cười dữ tợn. Trong tay hắn cầm một quả cầu thủy tinh. Trong quả cầu thủy tinh hiện lên hình ảnh của đám người Lý Nguyên Phách.
Chuyện trước đây Lý Nguyên Phách một chùy diệt đi phân tâm của hắn đã đắc tội hắn. Nếu không phải đang thời khắc diễn ra vũ hội Tiềm Long, Tinh Túc Môn bọn họ đều nghĩ biện pháp lôi kéo thiên tài khắp nơi, hắn đã sớm xông về phía Lý Nguyên Phách.
Cuối cùng đợi đến khi Lý Nguyên Phách vào Hoàng Đô, Lý Mạnh Giáp đã khẩn cấp muốn chính tay đâm chết Lý Nguyên Phách.
Nắm giữ tu vi Địa Tiên Cảnh tầng hai hắn cũng không sợ Lý Nguyên Phách.
Đúng lúc này, một đệ tử bỗng nhiên vội vã chạy vào, nửa quỳ ở trong đại điện chắp tay nói:
- Sư phụ, Hắc Dạ Các phái người tới thăm!
- Hắc Dạ Các?
Lý Mạnh Giáp nhất thời nhíu mày.
Hắc Dạ Các không hoạt động ở hoàng triều Nam Trác, nhưng cho dù là bảy đại tông môn cũng phải cho bọn họ mặt mũi.
Nghĩ tới đây, Lý Mạnh Giáp trầm giọng nói:
- Để cho hắn tiến đến.
Vừa dứt lời, một bóng đen giống như quỷ mị liền xuất hiện ở phía sau người đệ tử, khiến hắn khiếp sợ đến mức run rẩy một cái.
- Lý đường chủ, lần này tới tìm ngươi là vì chúng ta có chung kẻ địch.
Bóng đen âm hiểm cười nói, toàn thân thật giống như bị vòng khói đen, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt màu đỏ tươi.
- Đây không phải là Tà Long của Hắc Dạ Các trăm năm gần đây thanh danh vẫn nổi danh sao? Có người nói từ trước tới nay ngươi đã nhận nhiệm vụ, chưa từng thất bại qua.
Lý Mạnh Giáp nhìn người bóng đen thần bí cười nói. Chỉ là tiếng cười của hắn có chút lạnh, khiến cho nhiệt độ trong toàn bộ đại điện đều giảm xuống vài độ.
Đệ tử Tinh Túc Môn lộ ra vẻ mặt đề phòng nhìn người bóng đen thần bí gọi là Tà Long.