Hạo Thiên Khuyển xấu hổ gật đầu. Chuyện này coi như kết thúc.
Bởi vì lúc này có khả năng liên quan đến Ngưu Ma Vương, Tần Quân cũng không hoàn toàn trục xuất hắn ra trong đầu.
Ngưu Ma Vương ở Tây Du Ký tuyệt đối là cường giả đứng đầu. Thủ hạ của Tần Quân không có người nào là đối thủ của hắn. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán. Cho dù Ngưu Ma Vương sớm hạ xuống, hai bên cũng không có ân oán, cũng không đến nỗi đánh nhau.
Quân đoàn Long Khởi tiếp tục đi tới.
Mặt trời lặn ở phía tây.
Đường nét của Thương Lam Vương Đô dần dần xuất hiện ở trong mắt đám người Tần Quân.
Ngồi ở trên giường gỗ, nhìn đường nét Thương Lam Vương Đô lộ ra ở trong ngọn núi phía trước, trên mặt Tần Quân thoáng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
- Ngày mai, nơi đây thuộc về ta!
Tần Quân thì thào tự nói. Đát Kỷ và Tiểu Ly ngồi ở hai bên nghe được không nhịn được lộ ra nụ cười mỉm mê người. Nhìn thấy được Tần Quân càng thêm khí phách, trong lòng các nàng đầy mừng rỡ.
Nam nhân của các nàng phải quân lâm thiên hạ!
- Điện hạ, để cho ta xuất chiến được không?
Trong tay Lý Nguyên Phách cầm Kim Bằng Thần Chùy đi tới trước mặt Tần Quân phấn khởi nói. Hồng Hài Nhi và Lý Bạch cũng bu lại. Tất cả đều là la hét muốn xin ra chiến.
- Hãy để cho Lý Bạch đi thôi. Nguyên Phách lực phá hoại quá mạnh mẽ.
Tần Quân suy nghĩ một lát liền cười nói. Đọc đường đi phàm là Lý Nguyên Phách ra tay, thiếu chút nữa lại hủy đi toàn bộ thành trì. Cho nên Tần Quân cũng có chút khiếp sợ.
Sau đó xây dựng lại, cấn tốn bao nhiêu nhân lực vật lực?
Tần Quân cảm thấy xót xa.
- Ha ha! Hãy để cho kiếm Thanh Liên của ta được rút ra khỏi vỏ!
Lý Bạch cao giọng cười to. Trong khi nói chuyện hắn liền xoay người bay về phía Thương Lam Vương Đô. Trong chớp mắt hắn liền biến mất ở bên trong tầm mắt của Tần Quân.
Lý Nguyên Phách buồn bực bĩu môi. Hồng Hài Nhi tuy rằng cũng có tâm tình như vậy, nhưng rất nhanh liền biến mất. Bản thân hắn chạy đến bên kia chơi.
Lúc này, tường thành bên trong Thương Lam Vương Đô, trọng binh đang canh gác. Dân chúng cũng không dám ra khỏi nhà. Bầu không khí nghiêm trọng.
Hoàng đế Thương Lam và một đám văn võ quan lớn đang đứng ở đại điện trước hoàng cung. Tất cả mọi người vô cùng khẩn trương. Chu Dịch Thế đứng ở bên cạnh hoàng đế Thương Lam cũng vậy. Trong tay hắn ôm một khối vật phẩm thần bí, dài đến một thước, dùng vải xám quấn quanh.
- Không nghĩ tới vương quốc Thương Lam chúng ta cũng sẽ đối mặt với ngày này.
Hoàng đế Thương Lam thổn thức không thôi. Phía sau, trong lòng một đám quan viên đều rất không vui vẻ gì. Nếu như bọn họ thất bại, bọn họ chắc hẳn khó thoát khỏi tử kiếp.
Chu Dịch Thế cầm lấy chiếc hộp quấn vải xám trong tay, thân thể run lên nhè nhẹ, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Theo bậc thang hoàng cung nhìn xuống, phía dưới người người tấp nập. Tất cả đều là binh sĩ. Mỗi người đều khoác áo giáp, trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.
- Bọn họ thế nào còn chưa tới?
Có một đại thần khẩn trương hỏi. Vừa dứt lời, các đại thần còn lại liền liếc ngang trừng mắt với hắn. Hắn khiếp sợ đến mức không khỏi rụt cổ lại.
Đúng lúc này, một tiếng cười lớn đầy điên cuồng truyền đến:
- Quân không thấy nước Hoàng Hà từ trên bầu trời, đổ đến biển không còn quay về nữa!
Vô số kiếm ảnh trải rộng toàn bộ phía chân trời, mang theo uy lực diệt thế đánh úp về phía hoàng cung Thương Lam Vương Đô. Cảnh tượng như vậy khiến cho vô số người ồ lên. Đội quân ở phía trước hoàng cung vội vàng phát động pháp trận. Linh lực màu tím hội tụ thành một tầng ánh sáng ao phủ toàn bộ hoàng cung.
Nhìn kiếm ảnh đầy trời, mặc dù là ngồi lâu ở trên ngôi vị hoàng đế, hoàng đế Thương Lam cũng không nhịn được trong lòng run lên. Sống lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được cục diện như vậy.
Uy lực của Địa Tiên Cảnh, khủng khiếp như vậy!
Nếu như Lý Bạch muốn, kiếm ảnh trên bầu trời còn có thể tăng lên gấp mười lần. Đến lúc đó tất cả mọi người Thương Lam Vương Đô tuyệt đối sẽ tuyệt vọng giống như gặp phải tai ương ngập đầu vậy.
Ầm! Ầm! Ầm...
Vô số kiếm ảnh nện ở trên pháp trận màu tím. Pháp trận màu tím nhìn như bền chắc không thể phá được, trong nháy mắt liền vỡ tan. Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Máu tươi bắn ra. Hoàng đế Thương Lam và Chu Dịch Thế liên tiếp lui về phía sau, nguy hiểm tránh thoát kiếm ảnh. Nhưng mặt đất dưới chân bọn họ lại khó có thể tránh được kiếp nạn này, trực tiếp bị đánh cho nát bấy, bụi bặm cuốn lên. Cục diện vô cùng hỗn loạn.
Quan sát hoàng cung Thương Lam hóa thành khu phế tích, Lý Bạch đạp trên thần kiếm Thanh Liê, một tay đặt ở phía sau lưng, tay phải cầm bình rượu Hồ Lô đưa lên miệng rót, dũng cảm đại khí.
- Đầu hàng, hoặc tử vong!
Sau khi vui sướng hớp một hớp rượu mạnh, Lý Bạch cao giọng kêu lên. Âm thanh vang vọng toàn bộ Thương Lam Vương Đô, khiến cho dân chúng kinh hoàng không thôi. Đối mặt với hắn, các binh sĩ còn chưa chết lại rơi vào trong tuyệt vọng. Vừa ra trận liền giết chết hơn phân nửa binh sĩ. Phần chiến lực này bảo bọn họ làm sao không tuyệt vọng?
- Phụ hoàng, chỉ dựa vào binh lực của chúng ta, ngay cả một vị thủ hạ của Tần Quân cũng đánh không thắng được!
Chu Dịch Thế bi thương căm phẫn nhìn về phía hoàng đế Thương Lam kêu lên. Hắn cầm lấy hộp có vải xám quấn quanh, hai tay nổi gân xanh, muốn mở tấm vải xám.
Hoàng đế Thương Lam cũng mặt xám như tro tàn. Hắn không nghĩ tới thủ hạ của Tần Quân lại mạnh như vậy. Người tới còn không phải là Hồng Hài Nhi, Sa Ngộ Tĩnh, Lý Nguyên Phách hoặc Hạo Thiên Khuyển, mà là Lý Bạch ở nấc thang thứ hai.
Không sai. Có người hiểu chuyện phân cho thủ hạ của Tần Quân thành ba bậc thang. Đương nhiên bọn họ cũng chỉ là thông qua chiến tích lưu truyền tới dể xếp hạng. Danh tiếng thịnh nhất chính là Sa Ngộ Tĩnh, Hồng Hài Nhi, Lý Nguyên Phách và Hạo Thiên Khuyển. Trong đó cái tên Thánh Anh Đại Vương đã trở thành tồn tại khủng khiếp khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật.
- Chẳng lẽ lại thật sự phải sử dụng nó?
Hoàng đế Thương Lam nhìn về phía chiếc hộp được vải xám quấn quanh ở trong tay Chu Dịch Thế, cắn răng nói, trên mặt đầy vẻ giằng co.
Giọng điệu Chu Dịch Thế sốt ruột nói:
- Phụ hoàng, nếu còn không ra tay nữa, chúng ta nhất định phải chết. Chết rồi cái gì cũng bị mất!
Chết rồi cái gì cũng bị mất!
Những lời này khiến cho trong lòng hoàng đế Thương Lam bị trùng kích cực lớn. Đúng vậy, nhìn trước ngó sau có ích lợi gì. Hiện tại lại là tuyệt cảnh!