Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 294: Chương 294: Hồn thượng cổ (2)




- Lấy ra hồn thượng cổ!

Hoàng đế Thương Lam phẫn nộ quát lên. Chu Dịch Thế vừa nghe, nhất thời mắt đỏ lên. Sau đó hắn nhanh chóc vén tấm vải xám lên, một tấm gương với phong cách cổ xưa không có gì lạ hiện ra. Mặt gương mơ hồ, thoạt nhìn giống như một mặt gương đồng bị vứt bỏ rất lâu.

Chu Dịch Thế trực tiếp cắn đứt bàn tay. Máu tươi bắn ra ở trên mặt hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Lý Bạch hình như nhận ra được điều gì. Ánh mắt hắn nhìn về phía bọn họ, đúng lúc nhìn thấy được Chu Dịch Thế cắn đứt bàn tay đặt ở trên gương đồng.

- Đó là cái gì?

Lý Bạch nhíu mày nghĩ. Lúc này hắn liền đưa tay về phía Chu Dịch Thế. Chu Dịch Thế chỉ cảm thấy một không thể ngăn cản lực hút từ trên trời hạ xuống. Trong nháy mắt tấm gương đồng cổ tuột tay bay về phía Lý Bạch.

- Ha ha ha! Muộn! Ra đi, hồn thượng cổ!

Chu Dịch Thế điên cuồng cười nói. Ngay sau đó toàn thân hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên gầy gò xuống, trong chớp mắt liền biến thành da bọc xương, vô cùng khiếp người.

Chiếc gương đồng cổ đang bay về phía Lý Bạch bỗng nhiên dừng lại trên không trung, bắn ra ánh sáng rực rỡ.

Lý Bạch nheo mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Lúc này hắn liền lấy ngón tay làm kiếm, đâm về phía gương đồng cổ. Một đạo kiếm quang xé rách không khí, trực tiếp rơi vào trên tấm gương đồng cổ nhưng cũng không đánh nát được nó, trái lại bị hút vào bên trong mặt gương, giống như tất cả đều không có phát sinh qua.

- Chuyện gì xảy ra...

Lý Bạch ý thức được có điểm không thích hợp. Lúc này, chiếc gương đồng cổ truyền đến một khí tức tà ác vô cùng, khiến cho Lý Bạch nổi da gà.

Hoàng đế Thương Lam lộ ra vẻ mặt chờ đợi nhìn chiếc gương đồng cổ. Về phần con trai hắn bởi vì hiến tế trở thành bộ dạng giống như bộ xương khô, lại bị hắn bỏ qua.

Con trai không còn, còn có thể lại sinh nữa!

Giang sơn không còn, vậy cái gì cũng bị mất!

- Là... ai... đánh thức ta tỉnh lại...

Một âm thanh gián đoạn mênh mông từ trong gương đồng cổ truyền đến. Lý Bạch cả kinh, sắc mặt biến đổi kịch liệt. Lúc này hắn liền cầm lấy thần kiếm Thanh Liên đâm về phía gương đồng cổ.

Cùng lúc đó, trên Mệnh Cơ Xa còn không có tiến vào Thương Lam Vương Đô, đám người Thái Bạch Kim Tinh, Sa Ngộ Tĩnh đồng thời nhíu mày, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía hoàng cung.

- Thế nào?

Tần Quân nghi ngờ hỏi. Tu vi của hắn thấp, cũng không có cảm giác được điểm gì khác thường.

- Vì sao vương quốc Thương Lam lại giấu tà vật như vậy...

Thái Bạch Kim Tinh thì thào tự nói. Ngay cả Hồng Hài Nhi đang chơi đùa cũng trở nên yên tĩnh.

Sự khác thường của bọn họ khiến cho Tần Quân càng nghi ngờ hơn.

Ta ngất, các ngươi có thể nói trọng điểm một chút hay không. Sốt ruột chết lão tử rồi!

- Tà vật?

Giả Tuân bỗng nhiên lại gần. Dường như nghĩ tới điều gì, hắn nói:

- Vương quốc Thương Lam vẫn lưu truyền một lời đồn đại. Theo lời đồn đại, trước đây thật lâu, địa cảnh dưới chân vương quốc Thương Lam chính là thủ đô một hoàng triều ma đạo. Sau đó vì suy bại, trải qua năm tháng khá dài, diễn biến thành vương quốc hiện tại.

Tần Quân nghe được cảm thấy bất đắc dĩ. Truyền thuyết này có tính công kích mạnh như vậy, rõ ràng là có người đang hắt nước bẩn cho vương quốc Thương Lam. Ngươi còn tưởng là sự thật. Chẳng lẽ là do vương quốc Càn Nguyệt các ngươi hắt?

- Truyền thuyết này có thể là sự thật. Bởi vì từ hoàng cung truyền tới khí tức vô cùng cổ xưa, hơn nữa cường đại khác thường.

Thái Bạch Kim Tinh trầm giọng nói, khiến cho trong lòng Tần Quân nhất thời kinh sợ. Ngay cả Thái Bạch Kim Tinh cũng nói là cường đại, vậy phải mạnh mẽ tới mức nào?

Sắc mặt Sa Ngộ Tĩnh và Hồng Hài Nhi cũng có chút nghiêm trọng. Có thể thấy được lần này kẻ địch không bình thường.

Người duy nhất phấn khởi chỉ có tiểu tử ngốc Lý Nguyên Phách này. Hắn hận kẻ địch không thể càng mạnh càng tốt. Tần Quân cũng lười nhìn hắn.

Điều khiến cho Tần Quân buồn bực là thế nào ngay cả vương quốc Thương Lam cũng cất giấu sát khí. Nếu vương quốc Càn Nguyệt không có, hắn lại không phục.

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì chứ!

Trong lòng Tần Quân điên cuồng nôn mửa. Nhưng ngoài mặt, hắn lại biểu hiện ra vô cùng bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn mọi người một lượt, quyết định nói:

- Ngộ Tĩnh, ngươi đi xem trước, chúng ta sẽ chạy tới sau.

Tuy rằng Hồng Hài Nhi thực lực mạnh nhất, nhưng tiểu tử này tính tình quá ham chơi. Tần Quân lo lắng.

Sa Ngộ Tĩnh gật đầu. Lúc này hắn liền bay về phía hoàng cung. Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Tần Quân vẫn khó yên tâm được.

Hoàng hôn đã xuống từ lâu. Chẳng biết lúc nào trên không trung Thương Lam Vương Đô tập trung một mảnh mây lớn màu đỏ thẫm, không ngừng biến hóa. Dường như có tà ma yêu quái đang gào thét. Tần Quân thấy vậy, trong lòng càng phiền muộn.

Trời ạ, vừa đắc tội Thâm Uyên Môn, lại gặp phải cặn bã này. Ông trời ghen tỵ anh tài à!

Trong lòng Tần Quân chửi rủa ông trời. Hắn không biết còn có hai thế lực lớn đã ghi hận hắn. Một là Hắc Dạ Các vô cùng thần bí, hai là siêu cấp bá chủ cùa mảnh đất vô chủ, thần giáo Hắc Nhiên.

Ám Kiêu chết, trưởng lão Hắc Dạ Các không có khả năng không để ý tới nữa.

Mà Cổ Đăng thèm muốn hoàng triều Nam Trác mới giúp trợ giúp Bắc Cung Tổ, kết quả bị Hồng Hài Nhi đốt cháy sạch thân thể hóa thành tro tàn. Mối thù này đã không đội trời chung. Thần giáo Hắc Nhiên dưới trướng của hắn tất nhiên sẽ luôn luôn chú ý tới tin tức của Tần Quân.

Người trong giang hồ, ai có thể không bị chém?

Không có kẻ thù, trái lại không bình thường.

- Thánh đình... Vĩnh viễn bất diệt...

Lúc này, một âm thanh dường như đến từ xa xưa từ sâu bên trong Vương Đô truyền đến. Tần Quân nghe được da đầu tê dại, càng khẩn trương.

- Không được! Nguyên Phách! Hồng Hài Nhi! Hạo Thiên Khuyển! Chúng ta đi qua đó. Những người khác theo quân đoàn, để tránh khỏi bị kẻ địch tập kích bất ngờ!

Tần Quân ngồi không yên. Lúc này hắn liền phóng người nhảy một cái. Dưới chân hắn ngưng tụ ra một đoàn mây mù, vận dụng tốc độ cao nhất bay về phía hoàng cung Thương Lam. Lý Nguyên Phách, Hồng Hài Nhi, Hạo Thiên Khuyển theo sát phía sau.

Đát Kỷ, Tiểu Ly, Chúc Nghiên Khanh tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không có lỗ mãng theo sau. Ngay cả Đát Kỷ không thừa nhận cũng không được. Chẳng biết từ lúc nào lên, ngay cả nàng cũng mơ hồ có tiết tấu không theo kịp đội ngũ chiến đấu.

Gặp phải kẻ địch càng lúc càng mạnh, Hóa Hư Cảnh trái lại có chút không đủ nhìn.

Trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng Đát Kỷ vẫn rất khó chịu, nhưng cũng không có cách nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.