- Trời nổi gió bất ngờ, người có họa phúc sớm tối...
Trương Giác thì thào tự nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía Thương Lam Vương Đô thâm thúy vô cùng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Những lời này là hắn từ trong miệng Tần Quân nghe được, vẫn nể tình để ở bên mép, cũng nhanh trở thành câu nói cửa miệng của hắn.
Cùng lúc đó, bốn người Tần Quân bay vào tường thành Vương Đô. các binh sĩ đều công kích về phía bọn họ. Có mũi tên sắc bén, cũng có pháp thuật. Nhưng tất cả đều bị Lý Nguyên Phách vung chùy đỡ được.
- Một bầy kiến hôi!
Hồng Hài Nhi phiền não, hướng về phía dưới phun ra một ngụm tam muội chân hỏa. Lửa cháy mạnh cuồn cuộn trong nháy mắt chìm ngập có vài khu phố. Các binh sĩ, các tu sĩ liên tiếp kêu lên thảm thiết. Nhưng rất nhanh tất cả đều ngừng lại.
Người phàm ở trước mặt tam muội chân hỏa căn bản không có sức lực chống lại.
Da mắt Tần Quân lại giật giật. Ở trong mắt tồn tại như Hồng Hài Nhi, tính mạng của phàm nhân quả thực không đáng giá nhắc tới. Nhưng kiếp trước hắn cũng là người bình thường, cho nên có chút không đành lòng. Nhưng cảm giác không đành lòng này rất nhanh liền biến mất.
Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, thương hại chỉ có thể vướng bước chân của mình.
Rất nhanh Tần Quân liền nhìn thấy được bóng dáng của Lý Bạch và Sa Ngộ Tĩnh. Bọn họ đang cùng nhau tấn công một đoàn khói đen. Khói đen giống như hình mặt người, khiến người ta ớn lạnh. Mà ở dưới đáy của khói đen có một mặt gương đồng lơ lửng trên không trung, tản ra ánh sáng trắng quỷ dị.
Bởi vì khói đen làm người khác chú ý, Tần Quân cũng không phát hiện ra tấm gương đồng.
- Đó là cái gì?
Tần Quân kinh ngạc hỏi.
Không ai có thể trả lời hắn. Bởi vì không có người nào biết rõ.
Lý Nguyên Phách trực tiếp lấy ra Kim Bằng Thần Chùy liền xông tới. Hồng Hài Nhi và Hạo Thiên Khuyển ngược lại không vội, bởi vì đầu óc bọn họ linh hoạt hơn.
Sa Ngộ Tĩnh và Lý Bạch tuy rằng đều có thể công kích đến khói đen, nhưng đều bị khói đen hất văng ra. Tuy rằng sát biên giới khói đen đang biến hóa, nhưng kích thước và đường nét lại trước sau giống như một.
- Thánh đình... Vĩnh viễn bất diệt...
- Vĩnh viễn bất diệt...
Trong khói đen vẫn truyền đến lời nói như vậy, khiến người ta cân nhắc không ra.
Thánh đình là cái trò đùa gì vậy?
Trong đầu Tần Quân đầy dấu chấm hỏi. Theo bản năng ở trong lòng hắn thầm hỏi hệ thống. Hệ thống trả lời khiến cho hắn thiếu chút nữa thổ huyết:
- Ta làm sao biết được. Ta cũng không phải là thần!
Trời ạ!
Gia hỏa này thế nào càng lúc càng nhân tính hóa. Cũng học được kỹ năng nôn mửa ngược lại!
- Ha ha ha! Tần Quân, ngươi chơi xong rồi! Hồn thượng cổ người phàm các ngươi sao có thể đối kháng được!
Chu Dịch Thế giống như bộ xương khô đứng ở trong đống đổ nát giễu cợt kêu lên, khiến cho Tần Quân không khỏi nhìn về phía hắn.
A, tiểu tử này thế nào vậy?
Mấy tháng không gặp, lại bị hút khô thành như vậy. Trời ạ, một ngày hắn bắn bao nhiêu pháo mới có thể rơi vào kết quả như vậy?
- Hồn thượng cổ là thứ gì vậy?
Tần Quân hiếu kỳ về phía Hạo Thiên Khuyển hỏi. Hạo Thiên Khuyển lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.
Đúng lúc này, khói đen được gọi là hồn thượng cổ bỗng nhiên phát ra một lực trùng kích khủng khiếp, hất văng ba người Lý Bạch đi ra ngoài. Đám người Chu Dịch Thế ở phía dưới còn theo khu phế tích cùng nhau bay ra ngoài.
Toàn bộ hoàng cung bị san thành bình địa. Nhà lầu xung quanh càng bị nghiền nát, dần dần hình thành hố sâu mở rộng cực lớn. Trong chớp mắt, đường kính liền vượt quá hai nghìn thước. Cho dù là Tần Quân đạt được Thuế Phàm Cảnh tầng bốn thân hình cũng thiếu chút nữa đứng không vững nổi.
- Quả nhiên gặp phải phiền toái lớn...
Sắc mặt Tần Quân thâm trầm nghĩ. Về phần chạy trốn, hắn căn bản không muốn. Hắn có thể trốn, vậy quân đoàn Long Khởi của hắn thì sao?
Không phải là thời điểm vạn bất đắc dĩ, Tần Quân sẽ không làm được hành vi vứt bỏ binh sĩ.
Trên mặt Lý Nguyên Phách, Lý Bạch cùng với Sa Ngộ Tĩnh cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Ngay cả Sa Ngộ Tĩnh tu vi Thiên Tiên Cảnh tầng chín cũng lộ ra thần sắc như vậy, có thể thấy được hồn thượng cổ cường đại tới mức nào.
- Hồn thượng cổ! Nhanh giết chết bọn chúng đi!
Chu Dịch Thế phấn khởi kêu lên. Mặc dù bám đầy bụi đất, hắn vẫn muốn nhanh được nhìn thấy Tần Quân bị giết chết.
Vừa dứt lời, hồn thượng cổ bỗng nhiên vươn một xúc tua từ khói đen hình thành, nhanh chóng chụp vào Chu Dịch Thế. Chu Dịch Thế không kịp phản ứng trực tiếp bị hắn xuyên thủng ngực, máu tươi bắn ra trên mặt đất. Biểu tình trên mặt của hắn trong nháy mắt ngưng đọng. Trong mắt hắn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Một giây tiếp theo chuyện càng kinh khủng hơn phát sinh. Toàn thân Chu Dịch Thế trực tiếp giống như thực vật héo rũ co rút lại. Không đến năm lần hít thở, hắn liền bị xúc tua của khói đen hút tới biến mất.
Cho dù là Tần Quân nhìn quen xem phim kịnh dị, mắt thấy cảnh tượng như vậy, phía sau lưng cũng không nhịn được dâng lên một hàn khí.
Càng chưa nói tới đám người phàm như hoàng đế Thương Lam, thiếu chút nữa sợ tới tiểu cả ra quần.
- Tà vật này lấy cổ làm tên, sợ rằng thật sự giống như lời Giả Tuân nói, nó đến từ hoàng triều ma đạo trước đây thật lâu...
Hạo Thiên Khuyển trầm giọng nói, trong mắt đều là vẻ kiêng kỵ.
Tồn tại kinh khủng nhất nhất không phải là vô cùng thần bí khó lường, mà là không biết đối phương rốt cuộc là cái gì, mạnh như thế nào.
Đến từ hoàng triều ma đạo thượng cổ?
Mày kiếm Tần Quân nhíu chặt lại cùng một chỗ. Chẳng lẽ hồn thượng cổ nói thánh đình đó là tên của hoàng triều ma đạo này?
Lại ở thời khắc Tần Quân đang miên man suy nghĩ, hồn thượng cổ chập chờn biến hóa, rất nhanh liền từ gương mặt biến hình là hình nhân. Nhưng vẫn không nhìn thấy rõ mặt mũi thực, mà giống như một bóng đen.
Nhưng khí thế của nó trở nên càng ngưng thực hơn. Tuy rằng không có uy thế ngập trời giống như trước đây, nhưng bất kỳ tu sĩ nào nếu như đặt thần thức ở trên người nó, cũng sẽ sởn tóc gáy.
Tần Quân nhỏ giọng về phía Hồng Hài Nhi bên cạnh hỏi:
- Ngươi có lòng tin chiến thắng được nó hay không?
Hồng Hài Nhi nghiêng đầu, trầm ngâm nói:
- Ta cũng không biết được rõ ràng. Nhưng ta cảm giác tam muội chân hỏa có lẽ không có tác dụng đối với nó.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tần Quân cang thêm lo lắng. Nếu như ngay cả Hồng Hài Nhi cũng không chế phục được hồn thượng cổ, hắn còn chơi thế nào?
Trời đánh!
Vương quốc nho nhỏ không ngờ cất giấu thứ trâu bò như vậy, ta không phục!
Ông trời dựa vào cái gì đối xử với ta như thế!