Tần Quân bi thương căm phẫn không thôi, nhưng biểu hiện ra lại hoàn toàn bình tĩnh, không lộ ra tâm trạng của mình. Dù sao đám người Lý Nguyên Phách còn không có hoảng, thân là chủ công hắn tất nhiên không thể loạn đầu trận tuyến trước.
- Nơi này là đất... ta là ai...
Hồn thượng cổ mê man nhìn lướt qua xung quanh, trực tiếp không để ý tới đám người Tần Quân.
Tần Quân không nói gì. Người này chẳng lẽ ngủ say quá lâu nên choáng váng?
Lúc này, hoàng đế Thương Lam không ngờ tìm đường chết thúc giục:
- Nhanh giết chết bọn chúng đi!
Gia hỏa hắn đã quên mất con của hắn là chết như thế nào...
Thật may hồn thượng cổ không để ý đến hắn, ngược lại đưa mắt rơi vào trên người Tần Quân.
- Bánh xe vận mệnh... tại sao lại ở... trên người ngươi...
Ánh mắt hồn thượng cổ nhìn về phía Tần Quân. Kuôn mặt hắn vốn không nhìn thấy rõ ràng, không ngờ xuất hiện đôi mắt. Đó là đôi mắt vô cùng quỷ dị. Bên trong mỗi con mắt đều có hai đồng tử chồng lên nhau, khiến người ta nhìn vào, trong lòng sợ hãi.
Bánh xe vận mệnh?
Tần Quân âm thầm nghi ngờ. Hồng Hài Nhi và Hạo Thiên Khuyển vội vàng ngăn cản ở trước mặt hắn, đề phòng hồn thượng cổ đột nhiên tập kích.
- Điện hạ không cần sợ! Có Nguyên Phách ở đây!
Lý Nguyên Phách bỗng nhiên tức giận quát một tiếng. Lúc này hắn cầm Kim Bằng Thần Chùy trong tay đập về phía hồn thượng cổ. Búa lớn vạn cân xẹt qua trời cao, ép phá không khí, phát sinh tiếng không khí nổ vang.
Đối mặt với Lý Nguyên Phách tập kích, hồn thượng cổ bỗng nhiên phất tay. Lý Nguyên Phách vừa muốn đánh lên nó, chỉ cảm thấy một lực lượng không thể ngăn cản nổi xông tới mặt. Ngay sau đó thân thể hắn liền không khống chế được, bị hất bay ra ngoài.
Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt Lý Nguyên Phách bay ra ngoài mấy trăm thước, đập xuyên qua từng khu phế tích, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tần Quân thấy vậy, há hốc mồm. Phần lực lượng này khó tránh khỏi quá trâu bò đi?
Lý Nguyên Phách lại là cường giả Địa Tiên Cảnh, bị một chưởng ném đi, giống như hất đi con ruồi. Không chỉ có Tần Quân, Sa Ngộ Tĩnh, Lý Bạch, Hạo Thiên Khuyển nhìn thấy, sắc mặt cũng trở nên thâm trầm. Ngược lại Hồng Hài Nhi mặt không đổi sắc. Chỉ có điều tiểu hài tử xấu xa này không vui đùa ầm ĩ, đã nói lên tâm tình của hắn cũng có chút nặng nề.
Hồng Hài Nhi chính là Chân Tiên Cảnh tầng tám, hắn có thể thấy rõ càng nhiều thứ hơn, biết được càng nhiều, trái lại áp lực càng lớn.
Vút...
Hồng Hài Nhi phất tay liền lấy ra Trượng Bát Hỏa Tiêm Thương. Khí thế Chân Tiên Cảnh bỗng nhiên bạo phát. Khu phế tích phía dưới trực tiếp bị vỡ ra, giống như cuồng phong tiếp cận, mặt đất bị nghiền nát, bụi bặm cuồn cuộn mang theo tàn ngói, gỗ gãy chặt gạt về phía các phương hướng. Đám người của hoàng đế Thương Lam giống như lá rụng, bị hất bay ra ngoài. Cục diện vô cùng đồ sộ hỗn loạn. Thương Lam Vương Đô ngày xưa phồn hoa bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mặc dù bị Hồng Hài Nhi đặc biệt chiếu cố, Tần Quân cũng có thể cảm giác được khí thế khủng khiếp của Chân Tiên Cảnh.
Một lần bạo phát đó là long trời lở đất!
Đám người Sa Ngộ Tĩnh cũng sợ hãi nhìn Hồng Hài Nhi. Phải biết rằng lúc đại chiến với Cổ Đăng, Hồng Hài Nhi cũng không có phát ra tất cả khí thế. Mặc dù là Sa Ngộ Tĩnh tu vi Thiên Tiên Cảnh tầng chín cũng cảm giác mình giống như một chiếc thuyền lá trong sóng biển cuồng phong.
Chỉ thấy tóc của Hồng Hài Nhi biến thành lửa cháy mạnh, trong mắt còn tràn ngập tam muội chân hỏa. Trong miệng trong mũi hắn không ngừng phun ra hơi nóng, giống như Hỏa thần phụ thể.
- Ma thần thượng cổ thì thế nào? Ăn một thương của gia gia ngươi đã!
Hồng Hài Nhi quát lớn một tiếng, cầm theo Trượng Bát Hỏa Tiêm Thương liền phóng về phía hồn thượng cổ.
Ma thần thượng cổ!
Đám người Tần Quân vừa nghe được, toàn thân đều chấn động.
hoàng đế Thương Lam bị chôn ở trong đống đổ nát, thiếu chút nữa sợ ngất đi. Hắn không nghĩ tới bên trong pháp khí tổ truyền lại thực sự che giấu Ma thần. Nếu là Ma thần, bọn họ cũng sống không nổi. Thậm chí còn có khả năng nguy hại tới toàn bộ Nam Vực.
Thời điểm mọi người ở đây sợ hãi, Hồng Hài Nhi một thương xuyên qua hồn thượng cổ. Nhưng mà hồn thượng cổ dưới trạng thái khí thể khói đen rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu, hoàn toàn không bị thương.
Hồng Hài Nhi hơi cau mày. Hắn xoay người liền phun ra tam muội chân hỏa. Tam muội chân hỏa cuồn cuộn trong nháy mắt bao bọc lấy hồn thượng cổ. Thế lửa ngập trời khiến tất cả mọi người cả kinh nhanh chóng lui về phía sau, rất sợ bị tội oan.
Tam muội chân hỏa lấy thế cháy trời trải rộng toàn bộ bầu trời Thương Lam Vương Đô. Ngay cả phía xa quân đoàn Long Khởi còn chưa vào thành cũng có thể nhìn thấy được.
- Đây là cái gì?
- Là lửa của Thánh Anh Đại Vương!
- Thánh Anh Đại Vương? Chính là vị yêu nghiệt mạnh nhất trong số thủ hạ của Tần Quân kia sao?
- Đúng vậy. Lúc đầu, hắn ở Nam Trác Hoàng Đô cũng từng phát ra biển lửa như vậy, che khuất bầu trời!
- Kết thúc rồi. Ngay cả Thánh Anh Đại Vương cũng xuất động, vương quốc Thương Lam chúng ta thật sự kết thúc rồi...
Bách tính, tu sĩ bên trong Vương Đô Thương Lam bàn luận ầm ĩ, bắt đầu khủng hoảng tràn về phía toàn thành.
Ngoài thành, trên Mệnh Cơ Xa, Thái Bạch Kim Tinh vẻ mặt trầm trọng nói:
- Không ngờ lại khiến cho Hồng Hài Nhi ra tay. Xem ra kẻ địch lần này rất mạnh.
Đám người Đát Kỷ, Tiểu Ly, Chúc Nghiên Khanh, Pháp Hải, Trương Giác, Trần Khánh cũng khẩn trương nhìn tam muội chân hỏa bao trùm bầu trời Thương Lam Vương Đô.
Trước đó, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới ở vương quốc Thương Lam sẽ gặp phải cường địch. Ngay cả hoàng triều Nam Trác cũng có thể bị bọn họ đánh xuyên qua. Nếu như ngã ở vương quốc Thương Lam, vậy cũng quá mất mặt.
...
Ầm!
Bị tam muội chân hỏa bao quanh, hồn thượng cổ bỗng nhiên vung tay, trực tiếp hóa giải tam muội chân hỏa trên người. Hồng Hài Nhi thấy vậy, liền ngẩn người. Hắn không nghĩ tới đòn sát thủ của mình lại bị hồn thượng cổ phá hỏng dễ dàng như vậy.
Hồng Hài Nhi cũng không khiếp sợ, lại vung vẩy Trượng Bát Hỏa Tiêm Thương nhằm phía hồn thượng cổ.
- Khoan đã!
Hồn thượng cổ bỗng nhiên trầm giọng nói. Hồng Hài Nhi nghe được ngừng lại, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tần Quân thấy sốt ruột. Nói thừa cái gì? Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều!
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Hồn thượng cổ nói một câu khiến Hồng Hài Nhi tức giận.
Trời ạ!
Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói gì!
Ở thời điểm Hồng Hài Nhi lại muốn động thủ, hồn thượng cổ chợt biến mất. Hắn cả kinh, đồng tử trong mắt co lại.
Tần Quân nhíu mày. Thế nào đột nhiên không thấy đâu?