Từng cái tên thần thông vụt qua đầu Tần Quân làm long thể rung lên.
Già Thiên Chỉ.
Cửu Thiên Trấn Hoang Chưởng.
Đại Phôi Ngôn Thần Thuật.
Chí Tôn Bá Thể.
Tên các thần thông nghe vô cùng bá đạo, cộng thêm chúng nó ra từ Thánh Môn thì chắc không yếu.
Vì tranh thủ thời gian Tần Quân lo chọn lựa, hắn không chọn bằng tên mà bằng cảm giác, Tử Vi Đế Tinh đạo quả nhạy cảm với thần thông nhất.
Các chữ huyền ảo vốn ẩn chứa chân nghĩa thần thông.
Rất nhanh Tần Quân chọn một thần thông.
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ.
Thần thông này khiến Tử Vi Đế Tinh đạo quả của hắn hưng phấn nhất.
Chọn xong Tần Quân ở trong đầu dùng thần thức nghiền nát chữ huyền ảo, chữ huyền ảo khác biến mất, ký ức khổng lồ hiện ra sâu trong óc.
Cùng lúc đó, bên ngoài.
Trong Côn Luân Thần Quyển bỗng bắn ra luồng sáng vàng như cây cột rơi xuống người Tần Quân, bao trùm hắn, hình ảnh vô cùng đồ sộ.
Đám sinh linh xoe tròn mắt, các sứ giả Thánh Môn mắt tròn mắt dẹt, con ngươi Mâu Vũ Chân Nhân mở to.
Sinh linh quanh Huyền Trì thảo luận nhiệt liệt:
- Mèn ơi, không lẽ Tần Thiên Đế đã ngộ được thần thông?
- Trời ạ, mới qua bao lâu?
- Đệ nhất thiên kiêu Tiêu Như Thủy còn chưa ngộ ra thần thông mà.
- Yêu nghiệt, thì ra thiên phú của Tần Thiên Đế mạnh nhất!
- Lợi hại, ta bị hoa mắt?
Cừu Vô Dục nuốt nước miếng, mắt tràn đầy kinh hoàng thì thào:
- Nhanh vậy . . . đã phá vỡ kỷ lục thời gian nhanh nhất đệ tử Thánh Môn ngộ Côn Luân Thần Quyển.
Trong Huyền Trì chỉ mình Tần Quân được cột vàng bao phủ nên hình ảnh rất là đồ sộ.
Các thiên tài khác còn đang nhắm mắt cảm nhận Côn Luân Thần Quyển, không phải ai cũng giống như Tần Quân vừa quét thần thức liền chìm trong Côn Luân Thần Quyển. Thiên tài khác nhăn mặt cố gắng đưa thần thức vào Côn Luân Thần Quyển.
Cột vàng bao trùm thân thể, Tần Quân cảm giác ở trong một mảnh ấm áp.
Trong vô hình hắn chậm rãi mở to mắt.
Tần Quân phát hiện mình ở trong vũ trụ hư vô, không có ngôi sao, chỉ có bóng tối vô tận. Trong vũ trụ tràn ngập sương mù mơ hồ, ngẫu nhiên có dải sáng tím. Tần Quân cúi đầu thấy cơ thể mình như ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện.
Chợt bên tai nổ vang thanh âm làm Tần Quân thót tim quay đầu nhìn:
- Mệnh như thế nào, hồng mông thì sao?
Phía xa thoáng hiện bóng dáng mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt, cao mấy trăm vạn trượng, vô cùng vĩ ngạn, ở trong hư vô mờ tối rất đáng sợ.
Tần Quân nhìn bóng dáng đó cũng giật mình rớt tim.
- Đây là cái gì . . .
Giờ phút này Tần Quân đã hiểu thị giác hạt bụi là thế nào, tim đập nhanh.
Thân hình như vậy thì cảnh giới tu vi của kẻ đó cao cỡ nào?
Pháp Thiên Tượng Địa của Tần Quân tối đa biến cao vạn trượng, không cách nào so sánh với kẻ đó.
Người khổng lồ bí ẩn từ từ giơ tay phải lên, vươn ngón trỏ ra điểm vào sâu trong hư vô.
Thoáng chốc ánh sáng chói lòa làm Tần Quân nhắm mắt lại.
Tiếng quát bá đạo như đến từ tuyên cổ nổ vang bên tai hắn:
- Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ!
Ngay sau đó ý thức của Tần Quân trở về hiện thực.
Trong cột sáng màu vàng Tần Quân mở mắt ra, hoa văn tử diễm giữa trán vặn vẹo nhanh như ngọn lửa bập bùng cháy cao.
Mâu Vũ Chân Nhân biến sắc mặt lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy? Mới qua bao lâu mà hắn đã ngộ được thần thông, bắt đầu truyền thừa thần thông? Hơn nữa hơi thở này . . .
Ký ức vô tận hiện ra trong óc Tần Quân, pháp lực trong cơ thể chảy qua kỳ kinh bát mạch, toàn thân bách hài.
Hơi thở cổ xưa như đến từ hồng mông sơ khai bộc phát từ người Tần Quân, đám thiên tài xung quanh giật mình tỉnh lại quay đầu nhìn hắn.
Nhìn Tần Quân được cột sáng vàng bao phủ làm họ sợ điếng hồn.
Những thiên tài kinh khủng hét lên:
- Tổ cha nó! Tần Thiên Đế nhanh quá vậy?
- Trời, ta đang nằm mơ sao? Chỉ mới bắt đầu mà sao kỳ vậy?
- Có gian lận?
- Ta không tin! Sao có thể mau vậy được?
- Tần Thiên Đế, hắn là yêu nghiệt phương nào?
Thần thức của họ còn chưa vào Côn Luân Thần Quyển mà Tần Quân đã lĩnh ngộ xong thần thông, chênh lệch này quá đả kích tự tin của các thiên tài.
Đám Diệp Nam Phong, Khôn Khúc, Tư Không Tinh Tuyền, Thiên Mệnh Đại Đế, Mặc Huyền Tử khó tin nhìn Tần Quân.
Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô lo tập trung vào Côn Luân Thần Quyển.
Tần Quân ở trong cột sáng vàng chậm rãi đứng dậy, trong mắt hắn không có Huyền Trì, chỉ có người khổng lồ bí ẩn thi triển Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ.
Tiếng hệ thống gợi ý đột nhiên vang lên:
[Đinh! Chúc mừng túc chủ lĩnh ngộ thần thông vô thượng: Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ.]
[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn!]
Vô số linh khí từ bốn phương tám hướng hướng ùa vào Tần Quân, dấy lên cuồng phong làm đám thiên tài gần đó chửi thề.
Pháp lực trong người lại tăng vọt, Tần Quân chìm trong trạng thái huyền ảo.
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, thần thông cường đại đến từ hồng mông. Có hai cách giải thích hồng mông. Một là hỗn độn trước khi khai thiên, trước hỗn độn là hồng mông. Hai là nguyên khí thời kỳ hỗn độn là hồng mông, thời đại viễn cổ trước khi vũ trụ vạn pháp phá lập gọi là thời đại hồng mông.
Lĩnh ngộ Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, Tần Quân nương linh khí vũ trụ một hơi đột phá Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn. Tần Quân có thánh cốt kiếp trước, đại môn Nhập Thánh cảnh xem như đã mở chỉ chờ hắn bước vào.
Cột sáng màu vàng từ từ tan biến, thân hình Tần Quân hiện ra, vẫn áo trắng, hình thể không thay đổi nhưng khí chất hơi khác. Khí độ đế hoàng càng thâm sâu, có một loại bá khí như vị tổ tiên đến từ hồng mông, ánh mắt hờ hững dường như nhìn thấu quá khứ, tương lai.
Tần Quân không nhìn quanh, hắn nhìn Côn Luân Thần Quyển như đang xem đồ vật mình yêu quý.
Tần Quân thì thầm, lòng rất phấn chấn:
- Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, hay cho Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ!
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ siêu mạnh, không chia mấy thức như Đại Đạo Sinh Thiên Luân, Đại Chu Thiên Chưởng, nó chỉ có một thức.
Có thể phá vạn pháp, phá cấm chế pháp trận, phá muôn vàn pháp tắc, có thể phá cả quy tắc vũ trụ, thậm chí là vận mệnh!
Đương nhiên Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ tiêu hao rất nhiều pháp lực, Tần Quân chỉ một cái rất khó tiếp tục dùng chỉ thứ hai, gần như tiêu hao ba phần tư pháp lực của hắn.
Đổi lại Đại La Thủy Tiên khác không cách nào thi triển Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ.
Tần Quân không biết rằng dù là Nhập Thánh, hay thậm chí là Hiển Thánh chưa chắc ngộ được Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ.
Tần Quân từ từ giơ tay lên, vươn ngón trỏ ra.
Mâu Vũ Chân Nhân ở trên trời trợn to mắt, hít thở dồn dập:
“Không lẽ là Già Thiên Chỉ?”