Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 217: Chương 217: Hung bạo thoải mái (1)




Phỉ Ngọc Thụ mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa. Nhưng hắn cũng nhìn ra đối phương chỉ là trạng thái ma hồn, thân thể quá yếu. Bằng không lúc này hắn đã là người chết.

- Không được! Phải truyền tin tức này đi!

Phỉ Ngọc Thụ cắn răng nghĩ. Về phần bắt Diệp Hiên, hắn ngay cả ma khí của Diệp Hiên đều không cảm ứng được, làm sao bắt?

...

Bên trong thế giới pháp bảo.

Bên cạnh sông nhỏ, Tần Quân kéo bàn tay nhỏ bé của Chúc Nghiên Khanh, quan tâm trách nói:

- Xem đi, đã bảo nàng đi theo ta, nàng không nghe lời. Còn nói muốn dựa vào chính mình, thiếu chút nữa cả cái mạng cũng bị mất!

Sắc mặt Chúc Nghiên Khanh có chút không được tự nhiên. Nàng theo bản năng muốn rút tay ra. Đáng tiếc Tần Quân người này liều chết nắm lấy tay nàng không tha, mượn giáo dục là lá chắn cho sự sỗ sàng của hắn.

- Ta không quan tâm. Từ giờ trở đi, nàng liền theo ta!

Tần Quân cười hắc hắc nói. Chúc Nghiên Khanh muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một tia ngọt ngào sinh sôi.

Lập tức hắn liếc một vòng nhìn những thi thể đang nằm đầy trên đất, sau đó nói:

Đi thôi, ở đây không sạch sẽ!

- Bọn họ thì sao?

Chúc Nghiên Khanh nhìn về phía Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền ngã trên mặt đất, hỏi.

Tần Quân nhún vai nói:

- Hoặc là bóp nát tấm bảng gỗ, hoặc là chờ chết!

Hắn cũng không có lòng nhiệt tình mang theo hai người bị thương bệnh hoạn.

Chúc Nghiên Khanh không tiếp tục cầu tình. Theo nàng, lấy thực lực bản thân Mộ Dung Huyền và Tông Ngạn sẽ rất khó thông qua thí luyện thành. Theo bản thân nàng cũng rất đáng ghét phải giúp đỡ người yếu.

Cứ như vậy, đoàn người chuẩn bị rời đi.

- Cứu... Ta...

Bị chém ngang lưng Ma Vũ run giọng nhìn Tần Quân cầu xin. Giờ phút này hắn đã thống khổ đến mất cảm giác.

Tần Quân nhìn hắn cười sáng lạng, sau đó lấy ra Desert Eagle, một tiếng động chấm dứt tính mạng của hắn.

Đống cặn bã!

Dám nhúng chàm nữ nhân của lão tử, còn muốn cầu cứu!

- Đi thôi!

Tần Quân thu hồi Desert Eagle cười nói. Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền nằm dưới đất muốn nói lại thôi. Cuối cùng bọn họ vẫn không bỏ lại được tôn nghiêm cầu xin Tần Quân.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, hai người mới chật vật lấy ra tấm bảng gỗ.

- Hơn mười năm sau này, chúng ta vẫn chăm chỉ tu luyện đi.

Mộ Dung Huyền cười khổ nói. Tông Ngạn trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại đồng ý với đề nghị của hắn.

Trải qua chuyện hôm nay, bọn họ mới chính thức ý thức được mình yếu tới mức nào. Có thể ở bên trong vương quốc Ngô Kỳ, bọn họ có thể lăn lộn tới phong sinh thủy khởi. Nhưng ở bên trong hoàng triều Nam Trác, bọn họ lại yếu ớt giống như con kiến hôi.

Từ sau khi Diệp Hiên rời đi, Phỉ Ngọc Thụ liền truyền ra tin tức, chứng minh quả thật có tà ma xâm nhập. Chính là để cho tất cả mọi người trong thành có thể cảnh giác.

Điều này cũng không như quốc gia địa cầu, chỉ lo rung chuyển.

Hoàng triều Nam Trác cũng không sợ. Bởi vì nơi này cũng không phải là thế giới dân chủ, người mạnh là vua, một bậc ép một bậc. Có một câu, oán hận ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều là phù vân.

Mà ngày này, thí luyện thành sắp kết thúc.

Trên quảng trường trung tâm Lạc Yên Thành đã kín người hết chỗ. Phần lớn đều người tham gia thi đấu bị đào thải. Mặc dù thua, bọn họ cũng rất muốn xem thử kết cục sẽ như thế nào.

- Cũng không biết cuối cùng có thể còn lại một trăm người hay không...

- Chắc hẳn là có thể... Tần Quân và Lý Nguyên Phách quá mạnh...

- Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn có thể tiến vào trận chung kết. Tội gì khó xử chúng ta?

- Đúng vậy! Gia hỏa đáng giận kia!

- Hi vọng Tần Quân và Lý Nguyên Phách chết ở trong đám yêu thú!

Những người dự thi bàn luận ầm ĩ. Các tu sĩ còn lại cũng vậy. Tần Quân và Lý Nguyên Phách quét ngang thế giới pháp bảo, tin tức này đã được truyền khắp toàn thành, thậm chí mơ hồ có tiết tấu được truyền bá về phía những thành thị khác.

Chỉ có điều hoàng triều Nam Trác rất nhiều thành trì. Cũng có một vài thí luyện thành phát sinh tình tiết cùng loại. Chung quy có một vài yêu nghiệt, cường đại đến mức có thể không để ý tới quy tắc.

Phỉ Ngọc Thụ ngồi ở bên cạnh Vạn Dân Cầu, bình tĩnh uống trà nhàn nhã, giống như chuyện lúc trước Diệp Hiên ma hóa không phát sinh qua.

Gặp phải kẻ địch mạnh hơn hắn, hắn lại lười quản, giao cho thánh thượng đi định đoạt.

So với ma tu vượt qua Thiên Tiên Cảnh lẻn vào hoàng triều Nam Trác, hiện nay thánh thượng khẳng định đứng ngồi không yên.

Hoàng đế của hoàng triều được gọi là thánh thượng. Chính là sự khác biệt với hoàng đế của vương quốc.

- Đã đến giờ.

Phỉ Ngọc Thụ bỗng nhiên đứng dậy nói. Sau khi nói xong, hắn liền cầm ra chiếc đèn đỏ như máu của mình. Trong miệng hắn khẽ đọc một câu chú ngũ mà người bình thường nghe không rõ. Ngay sau đó cánh cửa truyền tống phía sau bắt đầu có sóng dao động, từng tên tu sĩ đi ra.

Phần lớn mọi người vẫn còn ở trạng thái kinh ngạc. Trên người mỗi người đều đầy máu. Những người sống sót đến cuối cùng gần như đều từng trải qua chiến đấu.

Rất nhanh, Tần Quân, Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh, Lý Nguyên Phách, Hạo Thiên Khuyển cũng đi ra.

- Trời ạ! Thiếu chút nữa diệt những người này!

Tần Quân hùng hùng hổ hổ nói. Những tu sĩ lúc trước đi ra, sắc mặt đều khó coi. Trên mặt Phỉ Ngọc Thụ đầy vẻ cổ quái.

Thật ra thời gian thí luyện thành còn chưa thật sự đến. Chỉ có điều tiếp tục nữa, cũng sẽ không còn lại đủ một trăm người, mà là ít hơn.

Tần Quân rất nhanh liền cảm giác được sự quỷ dị. Các tu sĩ xung quanh đều lấy một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn, trong đó có chứa tâm tình sợ hãi, phẫn nộ, không cam lòng v.v.

- Nhìn cái gì vậy! Nếu không phải là các ngươi đúng lúc bóp nát tấm bảng gỗ! Hừ hừ!

Tần Quân hừ lạnh nói, một câu nói liền kích thích đám đông tức giận.

Nhất là những người tham gia thi đấu tu vi Kim Đan Cảnh, Thuế Phàm Cảnh, hận không thể lột da Tần Quân.

Bởi vì phần lớn bọn họ đều bị Lý Nguyên Phách đào thải.

Bọn họ vốn có thể xông vào trận chung kết ở Hoàng Đô, kết quả bị Lý Nguyên Phách chặn ngang. Phía sau còn lại một trăm người có cả tồn tại Trúc Cơ Cảnh. Điều này không thể nghi ngờ chính là sự châm chọc lớn nhất đối với bọn họ.

Lý Nguyên Phách càng điên cuồng hơn. Đừng nói tu sĩ Thuế Phàm Cảnh, tu sĩ Hóa Hư Cảnh cũng phải quỳ.

- Có bản lĩnh một mình đấu với ta!

Một tu sĩ Thuế Phàm Cảnh chỉ vào Tần Quân tức giận kêu lên, dẫn tới những người tham gia thi đấu còn lại tức giận bất bình.

Tần Quân nhìn về phía bọn họ giống như nhìn kẻ ngốc, hừ lạnh nói:

- Nếu như một mình đấu hữu dụng, còn cần thế lực tồn tại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.