Dù đi đến đâu Huyền Đương đại thế giới luôn là nơi họ sinh ra, là quê hương. Ra thiên ngoại rất dễ phóng lớn cảm xúc này.
Kiếm Chủ lẩm bẩm:
- Thần tiên chắc rất mạnh.
Kiếm Chủ chưa giao phong với thần tiên bao giờ, Cổ Tiên giới phái đặc sứ đến cơ bản do Lâu Nam Thiên Tuyển Phủ tiếp đãi, trừ Sở Câu Hoài.
Hạ Oán Dạ lắc đầu cười, không nói tiếp.
Hạ Oán Dạ đã hoàn toàn dung hợp với Oán Thần, nói gã là Hạ Oán Dạ cũng đúng, mà nói là Oán Thần cũng không sai. Mục tiêu của gã không phải trở thành cửu đế thiên hạ.
Kiếm Chủ nhìn thấu điều này, không thì đã chẳng mang theo Hạ Oán Dạ.
Ba người đi tiếp khoảng hơn hai mươi dặm thì đằng trước xuất hiện một tòa thành đá to, chiếm diện tích mấy chúc dặm, chỉ tường thành đã cao trăm trượng. Vô số sinh linh ra vào, có tu sĩ, có yêu vương, thú vương hình thể khổng lồ, còn có thượng cổ kỳ chủng.
Đây là Tuyệt Thiên thành, thành trì duy nhất trong Tuyệt Thiên Nguyên, lệ thuộc Thiên Mệnh Điện.
Ba người Kiếm Chủ đến hấp dẫn nhiều sinh linh chú ý, bởi vì bọn họ không cố ý giấu hơi thở.
Đám sinh linh sôi nổi bàn tán:
- Kiếm Chủ đến rồi!
- Bên cạnh hắn là Hoa Nhất Kiếm, Hạ Oán Dạ? Toàn là cường giả nổi tiếng lừng lẫy vạn năm trước.
- Chậc, kẻ thua cuộc dưới tay Tần Thánh Đế, Nhan Đế đến rồi.
- Hoa Nhất Kiếm thật sự sống lại, Kiếm Chủ tìm Hoàn Hồn Đan từ đâu ra?
Vì Kiếm Chủ thua Hình Thiên nên uy vọng tụt dốc không phanh, có sinh linh nghi ngờ thực lực của gã.
Đằng trước thành đá, Quỷ Vương Tư Mã Mộng Ma và mấy thuộc hạ nhìn Kiếm Chủ, Hoa Nhất Kiếm, Hạ Oán Dạ.
Lúc Tiên Mộ của Nam Vực xuất thế, Tư Mã Mộng Ma muốn nhúng tay vào nhưng bị hù chạy mất dép. Sự kiện đó trở thành vết nhơ của Tư Mã Mộng Ma, ít nhất khi mọi người nhắc tới lão và Tần Thánh Đế thì lão như kẻ yếu.
Tư Mã Mộng Ma hừ lạnh một tiếng:
- Kiếm Chủ cũng đến, thú vị.
Tư Mã Mộng Ma xoay người đi vào thành, lão không muốn đụng độ Kiếm Chủ trước khi hội trăm hùng.
Không lâu sau ba người Kiếm Chủ đến trước cửa thành.
Bên cạnh chợt có tiếng châm chọc vang lên:
- Ô, đây chẳng phải là Kiếm Chủ hạng bốn thiên hạ sao?
Hạng bốn thiên hạ!
Sinh linh xung quanh hút ngụm khí lạnh, ai mà to gan bằng trời vậy?
Kiếm Chủ cau mày, quay đầu nhìn lại.
Nhiên Đăng cười tủm tỉm bước tới, Sở Câu Hoài ngờ nghệch theo sau lưng.
Mắt Kiếm Chủ lạnh băng:
- Lại là ngươi!
Lần trước ở Yêu Khư Kiếm Chủ và Nhiên Đăng chưa phân ra cao thấp.
Nhiên Đăng lật tay lấy ra Càn Khôn Thước, cười đáng đánh hỏi:
- Như thế nào? Ta không đến được?
Vẻ mặt như đang nói: Có ngon thì đánh ta đi.
Trải qua đại chiến hai giới Âm Dương khiến Nhiên Đăng hiểu sơ thực lực của Kiếm Chủ, vì vậy lão chẳng sợ gã. Hơn nữa Kiếm Chủ mới trải qua thua thảm, có lẽ vết thương chưa lành.
Nhiên Đăng thích nhất là đánh rắn giập đầu.
Ánh mắt Kiếm Chủ lạnh lùng, bảy thanh kiếm sau lưng gã rung rung, khí thế cuồng bạo khiến sinh linh xung quanh vội lùi lại. Các sinh linh trong Tuyệt Thiên thành cũng bay lên tụ tập ở cửa thành.
Hạ Oán Dạ đánh giá Nhiên Đăng, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Hoa Nhất Kiếm xanh mặt, lại một cường giả y không nhìn thấu. Sau khi y sống lại không ngờ có nhiều cường giả vượt qua y.
Kiếm Chủ cất bước đến gần Nhiên Đăng:
- Ngươi đang tự tìm chết!
Tuy cảnh giới thấp hơn Nhiên Đăng nhưng Kiếm Chủ không e ngại lão. Gã không đánh thắng Hình Thiên không có nghĩa là không xử được Nhiên Đăng.
Lúc này một nữ nhân bước ra từ cửa thành:
- Hai vị, nơi này là Tuyệt Thiên thành, tốt nhất đừng đánh nhau tránh cho tổn thương hòa khí.
Nàng có khuôn mặt xinh đẹp, trẻ tuổi như thiếu nữ, nàng là thị nữ bình thường đi theo bên Thiên Mệnh Đại Đế.
Trong Thiên Mệnh Điện nàng được gọi là Đế Nữ.
Nàng là người đi theo Thiên Mệnh Đại Đế lâu nhất, có người nói hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã hầu hạ gã. Đế Nữ, Thiên Mệnh Đại Đế chưa từng nhắc tới việc này, tin đồn không đáng tin.
Thấy Đế Nữ xuất hiện Kiếm Chủ liền thu lại khí thế, bảy thanh kiếm sau lưng ngừng rung. Kiếm Chủ hừ mũi, mang Hoa Nhất Kiếm, Hạ Oán Dạ vào cổng thành.
Đế Nữ mỉm cười nhường đường.
Nhiên Đăng trầm ngâm nhìn, lão hiểu biết rất ít về Thiên Mệnh Điện, không biết thân phận của Đế Nữ. Nhưng nữ nhân làm Kiếm Chủ kiêng dè thì tuyệt đối không đơn giản.
Đế Nữ nhìn Nhiên Đăng, cười bí hiểm:
- Trước hội trăm hùng xin đừng gây chuyện.
Nhiên Đăng cảm giác bị nhìn thấu, lão nhíu chặt mày nhủ thầm tiểu nha đầu không đơn giản.
Đế Nữ nói xong xoay người đi vào Tuyệt Thiên thành. Nhiên Đăng không nghĩ nhiều, cùng Từ Trọng Sinh vào thành.
Các sinh linh nhớ kỹ đoạn nhạc đệm này, tin tức lan nhanh trong Tuyệt Thiên thành.
Mùi thuốc súng giữa Kiếm Chủ và Nhiên Đăng khiến hội trăm hùng gió nổi mây phun.
Muốn thi đấu cửu đế thiên hạ chắc chắn không thể dựa vào mồm mép, sẽ có đánh nhau.
Trăm vị hùng chủ trong thiên hạ đánh lộn, tưởng tượng thôi đã thấy hấp dẫn.
Hôm sau Cửu U Âm Đế chạy tới Tuyệt Thiên thành, khiến trong thành lại oanh động.
Ngày thứ ba, mười bảy cường giả trăm hàng đầu Hùng Chủ bảng đến nơi.
Ngày càng nhiều cường giả trăm hùng đến Tuyệt Thiên thành, còn chưa tới ba ngày là hội trăm hùng khai mạc.
Màn đêm buông xuống, mỗi khách điếm trong Tuyệt Thiên thành đều đang thảo luận.
- Chậc, sao Tần Thánh Đế và Nhan Đế còn chưa tới?
- Ta rất muốn xem Tần Thánh Đế và Nhan Đế giao phong.
- Viêm Hoàng cũng không đến, mấy ngàn năm nay Viêm Hoàng rất điệu thấp, bài danh tụt hai bậc.
- Tần Thánh Đế và Nhan Đế đều hay gây họa, nếu hai người đến Tuyệt Thiên thành sẽ loạn cho coi.
- Thiên Mệnh Đại Đế cũng không xuất hiện, chỉ khiến đệ tử chiêu đãi chúng ta.
Đề tài đa phần tập trung vào Tần Thánh Đế, Nhan Đế. Hai vị hùng chủ nổi bật nhất đương thời là hai người này.
Tần Quân đang bay trong Vô Tận Chi Hải.
Gió đêm thổi mái tóc dài bay bay, Tần Quân nhìn trước mắt ngân hà và mặt biển nối liền, tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Tần Quân nhẹ giọng hỏi:
- Còn ba ngày, tới kịp không?
Dù bỏ qua thời gian bắt đầu hội trăm hùng thì Tần Quân cũng không sợ, hắn không tin ai dám ngăn cản mình.
Tôn Ngộ Không gật đầu nói:
- Chắc đến kịp, phỏng chừng sắp bay ra khỏi Vô Tận Chi Hải rồi.
Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn, Hình Thiên rất mong chờ hội trăm hùng sắp đến.
Giao phong với cường giả đỉnh cao toàn thiên hạ, hỏi sao bọn họ không kích động? Ba người đều là kẻ cuồng chiến đấu.
Dương Tiễn trầm giọng nói:
- Phía trước có người!
Nhìn theo ánh mắt Dương Tiễn thấy ngoài vài dặm có một nam nhân mặc áo lam lơ lửng giữa hư không, ba tu sĩ đứng sau lưng gã, hai nam một nữ, khuôn mặt lạnh lùng, cảm giác người lạ không được đến gần.