Tần Quân nheo mắt nhận ra ngay đối phương đặc biệt đứng chờ người. Hắn không nói không rằng, lười quan tâm. Nếu đối phương có lòng xấu xa Hình Thiên sẽ dạy cho họ cách làm người.
Nam nhân áo lam che đằng trước cân đẩu vân:
- Này, các người đợi chút!
Nam nhân áo lam tóc dài xõa vai, khuôn mặt không quá đẹp trai nhưng cảm giác chân chất.
Tôn Ngộ Không lạnh lùng quát:
- Biến!
Tôn Ngộ Không điều khiển cân đẩu vân định đụng nam nhân áo lam, Tần Quân hé môi tính ngăn y lại. Nam nhân áo lam bỗng lắc người tựa như thuấn di xuất hiện trên cân đẩu vân. Dương Tiễn, Tôn Ngộ Không, Kim Quang Thánh Mẫu con ngươi co rút.
Hình Thiên cau mày, đang định tấn công thì nam nhân áo lam xua tay cười nói:
- Các người làm gì vậy? Ta chỉ muốn nhờ các người dẫn đường, ta cũng muốn đi Tuyệt Thiên Nguyên nhưng . . . bị lạc.
Bị lạc?
Mọi người khóe môi co giận.
Tần Quân tức giận nói:
- Ngươi lừa quỷ đi, lạc đường con mắt! Vậy ngươi đi Tuyệt Thiên Nguyên làm gì? Để mất mặt?
Bị chửi thẳng vào mặt nhưng nam nhân áo lam không giận, gã gãi đầu cười nói:
- Đã lâu không ra khỏi nhà nên không tìm ra phương hướng.
Tần Quân chậm rãi đứng lên đánh giá người này, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Tốc độ vừa rồi tuyệt đối không phải người thường.
Ba thuộc hạ của nam nhân áo lam bay theo cân đẩu vân, không tụt lại phía sau.
Nam nhân áo lam cười nói:
- Ta sao? Vô danh tiểu bối không cần nhắc đến, chờ khi tới Tuyệt Thiên thành chúng ta mỗi người một ngả.
Nam nhân áo lam cởi một chiếc trữ vật giới trên ngón áp út xuống ném cho Tần Quân:
- Cái này xem như thù lao.
Tần Quân quét thần thức trong nhẫn, biến sắc mặt rủa thầm:
- Đệt, gặp nhà giàu mới nổi?
Trong trữ vật giới toàn là linh thạch, phẩm cấp không kém hơn tam giai, một đống linh thạch chói mù mắt Tần Quân.
Tần Quân sảng khoái đồng ý:
- Được!
Có Hình Thiên, Bồ Đề Tổ Sư ở Tần Quân không lo đối phương sẽ giở trò gì.
Nam nhân áo lam ngoác mồm cười, nhìn rất thành thật, nhưng ánh mắt như có như không liếc hướng Hình Thiên. Còn về Bồ Đề Tổ Sư thì gã không nhìn thấu.
Bồ Đề Tổ Sư truyền âm cho Tần Quân:
- Người này có tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh sơ kỳ.
Tần Quân cau mày.
Đại La Thủy Tiên cảnh sơ kỳ!
Thời nay cường giả có thể đến tu vi này được mấy người?
Thiên Mệnh Đại Đế, Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ . . .
Hay người này là Viêm Hoàng?
Tần Quân nhìn nam nhân áo lam, không dám tin:
- Chắc không đâu, Viêm Hoàng mà bộ dạng lông bông như vậy?
Viêm Hoàng từng là hùng chủ hạng ba, độc bá Phần Khư, hiếm khi tranh phong với thế lực khác, cũng không ai dám chống đối gã.
Về nam nhân áo lam có phải là Viêm Hoàng hay không Tần Quân chỉ có thể suy đoán, vì gã không lộ ra thân phận, hắn không tiện ép hỏi người ta. Huống chi đối phương trả thù lao, tuy Tần Quân huênh hoang bá đạo nhưng sẽ không bỗng dưng bắt chẹt người khác, hắn có nguyên tắc của mình.
Một đường không nói chuyện, nam nhân áo lam không ngồi lì trên cân đẩu vân mà cùng ba thuộc hạ bay đằng sau.
Qua khoảng mười bốn canh giờ bọn họ mới bay ra Vô Tận Chi Hải, dọc đường không có động vật biển, yêu thú nào dám tấn công vì bọn họ phát ra hơi thở quá mạnh.
Dương Tiễn nhỏ giọng nói:
- Đi thêm chút nữa khoảng một ngày là đến Tuyệt Thiên Nguyên.
Vì chuyến đi này Dương Tiễn cố ý nhớ kỹ bản đồ, xem dấu hiệu dọc đường tính ra địa điểm, đoán hướng đi.
Bọn họ đã bay vào đất liền nhưng cách Tuyệt Thiên Nguyên còn một chặng đường rất dài.
Tần Quân gật đầu, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Sau lưng có Hình Thiên, Bồ Đề Tổ Sư canh chừng, nam nhân áo lam tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh sơ kỳ sẽ không tấn công hắn được nên Tần Quân hoàn toàn thả lỏng.
***
Tuyệt Thiên thành.
Cách hội trăm hùng chỉ còn lại hai ngày.
Hôm nay Đông Hoàng Thái Nhất đến, mang theo ba đại yêu vương tu vi Đại La Chí Tiên cảnh. Vì Đông Hoàng Thái Nhất điệu thấp nên đi vào thành không gây oanh động, rất nhiều sinh linh biết tiếng Yêu Hoàng nhưng không biết mặt.
Một xà yêu thè lưỡi nói nhỏ:
- Đây là Tuyệt Thiên thành? Nhiều cường giả quá.
Xà yêu mặc áo đen, tuy hoas thành hình người nhưng mắt rắn âm lạnh làm người nhìn da đầu tê dại.
Đông Hoàng Thái Nhất cười cười, dọc theo con phố trước cửa thành đi tới. Sinh linh qua đường không giống người lương thiện, dù sao không có tu vi Thái Ất cảnh thì không tư cách vào Tuyệt Thiên thành.
Hai bên đường là các quầy hàng dựng tạm, có bán pháp bảo, đan dược, công pháp đủ loại, náo nhiệt phồn hoa.
Đông Hoàng Thái Nhất đi chậm rãi, chưa tới chỗ rẽ thì một giọng nói từ khách điếm bên cạnh bay ra:
- Ô, vị này là Yêu Hoàng đại danh đỉnh đỉnh?
Đối phương không cố ý hạ giọng, sinh linh nguyên con phố nghe rõ mồn một. Thoáng chốc tất cả ánh mắt tập trung vào Đông Hoàng Thái Nhất.
Mắt Đông Hoàng Thái Nhất thoáng lạnh, gã quay đầu thấy một người ngồi bên cửa sổ tầng hai khách điếm, là Hạ Oán Dạ.
Ngồi cùng bàn với Hạ Oán Dạ có Kiếm Chủ, Hoa Nhất Kiếm. Vì hai người không ngồi gần cửa sổ nên Đông Hoàng Thái Nhất không thấy.
Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là cái thá gì?
Mặt Hạ Oán Dạ đen như nhọ nồi.
Hạ Oán Dạ nghe Kiếm Chủ nói cảm nhận hơi thở cúa Yêu Hoàng nên mới ra tiếng hỏi, không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất không nể mặt.
Rầm!
Hạ Oán Dạ đập bàn đứng dậy, chân đạp khung cửa sổ từ trên cao chửi:
- Tiểu tử, ngươi không biết tôn kính tiền bối sao!
Lúc Hạ Oán Dạ nổi tiếng như cồn trong thiên hạ không ai biết Đông Hoàng Thái Nhất là ai, nên gã rất khinh thường. Dù Hạ Oán Dạ không nhìn thấu tu vi của Đông Hoàng Thái Nhất nhưng bản năng cho rằng người này mang theo bí bảo.
Hạ Oán Dạ không tin mới vạn năm ngắn ngủi đã xuất hiện nhiều cường giả vượt mặt mình.
Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng:
- Tạp chủng, câm mồm đi!
Thiên Mệnh Đại Đế còn không lọt vào mắt gã, Đông Hoàng Thái Nhất sợ gì Hạ Oán Dạ? Gã điệu thấp không có nghĩa là sợ rắc rối! Ai dám chọc vào gã thì thần tiên trên chín tầng trời cũng không cứu được!
Hạ Oán Dạ nghe vậy lửa giận bùng cháy, giơ tay ngưng tụ bàn tay đỏ vỗ hướng Đông Hoàng Thái Nhất, gió mạnh chấn nhà lầu hai bên đường rung bần bật.
Đông Hoàng Thái Nhất cười rẻ rúng, mắt bắn ra hai luồng sáng vàng nhẹ nhàng đánh tan bàn tay màu máu. Đông Hoàng Thái Nhất giơ tay hư không chộp hướng Hạ Oán Dạ.
Hạ Oán Dạ cảm giác bị lực lượng cường đại không thể chống cự đập vào mặt, cơ thể rơi xuống chật vật té ven đường. Hạ Oán Dạ chưa kịp đứng lên đã bị Đông Hoàng Thái Nhất đạp trên lưng không cho nhúc nhích.