Lực lượng của Tôn Ngộ Không mạnh biết bao, đè Thần Vô Cơ trượt sát mặt đất để lại hai khe rãnh vừa sâu vừa dài như hiệp cốc.
Mười hai cường giả Cổ Tiên giới trong người Thần Vô Cơ càng giận dữ, bị một con khỉ đè đầu đánh làm bọn họ rất tức tối.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng lũ pháp lực màu đen trào ra từ người Thần Vô Cơ quất xuống mặt đất, tay phải của gã giơ cao kiếm đen to chém hướng Tôn Ngộ Không.
Kiếm đen to xé rách không khí, tốc độ nhanh hơn lúc trước xuyên qua người Tôn Ngộ Không, biểu tình dữ tợn đông lại trên mặt y.
Trong mắt Tôn Ngộ Không tràn ngập ngạc nhiên, không ngờ nhát kiếm của Thần Vô Cơ mau vậy.
Tần Quân trợn to mắt. Trời ạ, chắc không phải Hầu ca bị lật xe đi?
Đám người Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh cũng hết sức căng thẳng, nếu Tôn Ngộ Không thua thì thật sự không ai có thể chiến thắng Thần Vô Cơ.
Dương Tiễn cắn răng lẩm bẩm:
- Cái tên này có thân bất tử!
Đám người Đường Tam Tạng bình tĩnh lại.
Bản lĩnh của Tôn Ngộ Không ở trong thế giới Tây Du Ký không xem như tuyệt đỉnh, nhưng thân thể bất tử thì như máy ăn gian. Có lẽ đại năng giả thật sự có thể một bàn tay đập chết Tôn Ngộ Không, nhưng đám người Dương Tiễn chưa từng thấy có đại năng như vậy ra tay.
Tôn Ngộ Không một tay cầm Kim Cô Bổng dựa vào nó giữ thăng bằng, giáp vàng trước ngực vỡ ra, nhìn kỹ thì ngực không trầy xước, nhưng khóe môi tràn máu.
Một kiếm kia tổn thương nội tạng của Tôn Ngộ Không.
Mười hai cường giả trong người Thần Vô Cơ phát hiện không thích hợp, vì sao tên này chưa ngã xuống?
- Không đúng! Thân thể của hắn đã đến trình độ không thể tưởng tượng!
- Không thể nào! Trên đời tại sao có yêu nghiệt như vậy?
- Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta thua chắc, cơ thể này đã sắp không chịu đựng nổi nữa.
- Nếu người này chết cũng sẽ tổn thương thần hồn của chúng ta!
Mười hai cường giả tranh luận, muốn đánh trống rút lui.
Tôn Ngộ Không chậm rãi ngước đầu lên, lông khỉ dựng thẳng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, dường như răng nanh dài ra một chút, khí thế toàn thân càng cuồng bạo.
Tôn Ngộ Không nghiến răng lạnh lùng nói:
- Thiên lôi địa hỏa còn không đốt chết ta được, chém đầu luyện thân cũng không thể làm gì ta, chỉ bằng vào ngươi?
Ầm!
Tôn Ngộ Không tiến lên một bước, thân cao vạn trượng như Bất Chu Toàn thần sơn một bước đạp vỡ đất đai. Đám thần hồn trong người Thần Vô Cơ tim đập chân run.
Vì sao con khỉ yêu này càng chiến càng mạnh?
Thần Vô Cơ bỗng nhảy người bay hướng chân trời:
- Đi!
Tôn Ngộ Không không để Thần Vô Cơ như ý, vung Kim Cô Bổng như cột trời khổng lồ, tiếng xé gió đè ép không khí sinh ra tiếng nổ.
Bùm!
Kim Cô Bổng đập trúng lưng Thần Vô Cơ làm gã hộc máu.
Tần Quân nhìn còn thấy đau giùm.
So với Viên Hồng thì Tôn Ngộ Không đúng là phiên bản bạo lực thăng cấp.
Khi sắp rớt xuống đất Thần Vô Cơ bỗng nhiên thu nhỏ mất hút.
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Trốn rồi?
Đám Thần Ma sau lưng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hết cách, Thần Vô Cơ quá điên cuồng, Tôn Ngộ Không cuồng bạo cũng không đánh chết gã được, kẻ thù như thế khiến người hãi nhất.
Trư Bát Giới lau mồ hôi lạnh trên trán thở phào nói:
- Phù, rốt cuộc chấm dứt.
Lý Nguyên Bá người đầy máu tức giận nói:
- Ngươi không tham gia trận chiến mà làm bộ dáng mệt mỏi cho ai xem?
Trư Bát Giới mặt dày hừ mũi:
- Ngươi thì biết gì, lòng lo lắng, ta chịu áp lực tâm lý không ít hơn các ngươi.
Tần Quân quay đầu nhìn lại. Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Lục Kim Ô, Lý Nguyên Bá, Cửu Linh Nguyên Thánh, Khoa Phụ đều dẫm máu, rất thảm liệt. Nếu không nhờ bọn họ thì Tần Quân đã bị Thần Vô Cơ giết, trong lòng hắn rất cảm kích.
Tần Quân chắp tay nghiêm túc nói:
- Đa tạ các vị!
Dù đối diện Thần Vô Cơ điên cuồng thì sáu vị đại tướng không sợ hãi. Trận chiến này cho họ nổi tiếng bốn phương, vì người xem cuộc chiến ít nhất cỡ ba, bốn trăm vạn người, đều bị ý chí chiến đấu của bọn họ rung động và thấy kính nể.
Nhóm Cửu Linh Nguyên Thánh chắp tay cười nói:
- Bệ hạ khách sáo.
- Ha ha ha! Trận chiến này rất sảng khoái!
- Hừ! Ta nhất định sẽ biến mạnh hơn nữa!
- Thuật Thỉnh Thần của tên đó lợi hại thật.
Qua cuộc chiến khiến sáu người tích tài nhau, nhưng càng nhiều là không cam lòng.
Dù sao bọn họ thua.
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Cơn giận của Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả. Nhiệm vụ cụ thể: Thần Vô Cơ thi triển thuật Thỉnh Thần cho Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả ở Cổ Tiên giới bám vào người, nhưng vì phe túc chủ đánh bại bọn họ, khiến họ quê quá hóa giận sinh ra sát ý. Nếu túc chủ giết họ sẽ được hai lần cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng, một lần truyền thừa kỹ năng.]
[Đinh! Xúc phát nhiệm vụ danh hiệu: Chủ mười vực. Nhiệm vụ cụ thể: Vì túc chủ đánh bại Thần Vô Cơ, danh tiếng lan xa. nếu túc chủ thu phục mười vực sẽ được một lần cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một cơ hội phó bản Thần Ma, một lần triệu hoán Thần Ma, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng, và xúc phát nhiệm vụ chủ trăm vực.]
Hai tiếng hệ thống gợi ý khiến Tần Quân nheo mắt lại.
Đã lâu rồi Tần Quân không xúc phát nhiệm vụ, không ngờ lần này xúc phát hai nhiệm vụ, phần thưởng rất phong phú.
Nhưng hơi khó hoàn thành.
Tôn Ngộ Không đạp cân đẩu vân bay tới, vác Kim Cô Bổng trên vai. Đám người Dương Tiễn vội che trước mặt Tần Quân.
Tôn Ngộ Không tặc lưỡi kinh ngạc nói:
- Chậc chậc, ba con mắt, không ngờ ngươi đổi sang đầu vào chủ tử khác.
Mắt Tôn Ngộ Không giấu tia hung ác, trận chiến với Nhị Lang Thần khiến y không cam lòng, nên vừa gặp mặt liền muốn lại đánh một trận.
Đường Tam Tạng mở miệng nói, biểu tình phức tạp:
- Ngộ Không.
Bất đắc dĩ lúc này Tôn Ngộ Không không quen Đường Tam Tạng.
Như Lai khiến Tôn Ngộ Không hiện tại rất phản cảm với hòa thượng, dữ dằn nói:
- Tiểu hòa thượng cũng xứng gọi thẳng tên của ta? Có tin ta đánh chết ngươi!?
Ôi mợ.
Khóe môi Tần Quân co giật. Hầu ca có khác, hở chút đòi đánh đòi giết.
Tần Quân mở miệng nói:
- Tôn Ngộ Không, sao không cùng trẫm về cùng tâm sự?
Để mặc họ nói tiếp không chừng sẽ đánh nhau.
Tôn Ngộ Không gật đầu nói:
- Ta cũng rất tò mò tại sao ngươi có thể cứu ta, ngoài ra nơi này dường như hơi khác.
Tôn Ngộ Không nhạy bén phát hiện linh khí của thế giới này đậm hơn thế giới Tây Du Ký. Vì hệ thống nên Tôn Ngộ Không có năm mươi mức độ trung thành với Tần Quân, nhìn hắn hơi thuận mắt.
Đoàn người trở về Thánh thành. Thấy bóng dáng nhóm Tần Quân, dân chúng, tu sĩ biết chiến tranh đã thắng.
Thiên Đình Đại Tần và Thần Điện giao phong kết quả bọn họ thắng!