Tuy đó không phải tất cả sức mạnh của Thần Điện nhưng ít ra bọn họ đánh bại người mạnh nhất Thần Điện.
Tần Quân đứng trên mây trầm giọng nói:
- Tiếp theo chúng ta hãy đề phòng, tránh cho Thần Vô Cơ ngóc đầu trở lại.
Thần Vô Cơ một người đánh khắp Thiên Đình Đại Tần làm Tần Quân rất bực mình.
Hắc Điệp Tiên Tử lại đeo mạn che mặt nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, mỗi lần sử dụng thuật Thỉnh Thần thì Thần Vô Cơ phải tĩnh dưỡng mấy năm, hơn nữa lần này hắn bị thương nặng, sẽ phải dưỡng thương càng lâu.
Tần Quân nhướng mày, xem ra thuật Thỉnh Thần ép cạn tiềm lực thân thể Thần Vô Cơ, nói vậy thì trong vòng vài năm hắn không cần lo gã lại tấn công Nam Vực.
Tần Quân hỏi kỹ Hắc Điệp Tiên Tử hơn:
- Thần Vô Cơ mời thần có trả thù trẫm không?
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi:
- Mời thần? Là những thần hồn trong người hắn sao?
Đây là lần đầu tiên Tôn Ngộ Không trông thấy thuật Thỉnh Thần, khác với thuật thần hồn bám vào người khác, thuật Thỉnh Thần khiến thực lực của Thần Vô Cơ tăng mạnh gấp mấy lần, thậm chí đánh không chết, khiến y thầm bực.
Tần Quân gật đầu, hắn nhìn Hắc Điệp Tiên Tử chờ nàng trả lời.
Hắc Điệp Tiên Tử lắc đầu nói:
- Không thể nào! Tuy thuật Thỉnh Thần mời được thần tiên ở Cổ Tiên giới, nhưng không ai bảo đảm Cổ Tiên giới thật sự tồn tại. ít nhất chưa từng nghe thuật Thỉnh Thần mời thần tiên đến trả thù kẻ địch, sau khi thất bại bọn họ sẽ biến mất.
Là Hắc Điệp Tiên Tử dạy thuật Thỉnh Thần cho Thần Vô Cơ nên nàng rất rành về nó, nàng xếp thuật này vào cấm thuật, chưa từng thi triển. Hắc Điệp Tiên Tử dạy cho Thần Vô Cơ vì gã rất khát vọng lực lượng.
Nhưng Cổ Tiên giới có thật.
Cái gọi là Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả đã hận Tần Quân rồi.
Tần Quân lắc đầu cười, không suy nghĩ nhiều nữa. Khóe mắt Tần Quân liếc hướng Tôn Ngộ Không, hắn phải tìm cách lôi kéo y đã.
Mạnh bạo thì không được, mềm cũng khó.
Trong lúc Tần Quân suy nghĩ lung tung thì đoàn người bay tới quảng trường đằng trước Quân Chính điện Thánh Đế phong.
Đám quan viên văn võ xúm lại, mỗi người biểu tình kích động. Vẻ mặt Thái Bạch Kim Tinh, Hao Thiên Khuyển siêu phức tạp. Một vài Thần Ma thì chưa lấy lại ký ức kiếp trước nên không biết Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cười khẩy nói:
- Ô, người quen nhiều thật.
Kim Cô Bổng đung đưa trên vai Tôn Ngộ Không như tùy thời sẽ đập hướng đám Thần Ma Hao Thiên Khuyển.
Tần Quân vờ như không chú ý đến Tôn Ngộ Không, hắn cười nói với các tướng:
- Các người hãy bình ổn Thánh thành trước, trẫm và Tề Thiên Đại Thánh có chuyện cần nói.
Tề Thiên Đại Thánh!
Tôn Ngộ Không hếch cằm, cười đắc ý.
Dương Tiễn không kiềm được hỏi:
- Bệ hạ có cần ta đi cùng không?
Tôn Ngộ Không lúc này là con khỉ kiệt ngạo bất thuần, Dương Tiễn sợ nói chuyện không hợp y sẽ một gậy đánh chết Tần Quân.
Tôn Ngộ Không xì cười:
- Ba con mắt, không nhìn xem bộ dạng hiện giờ của ngươi, dù ta muốn hại hắn thì ngươi có thể ngăn cản được không?
Dương Tiễn tức giận muốn đánh lộn:
- Ngươi . . . !
Lý Nguyên Bá khịt mũi:
- Bệ hạ, để ta đi cùng cho.
Lý Nguyên Bá dù gì là tướng mạnh số một Thiên Đình Đại Tần, dù bị thương nặng cũng có thể đấu với Tôn Ngộ Không một thời gian.
Tần Quân xua tay cười nói:
- Không cần!
Tần Quân xoay người đi hướng ngự hoa viên, Tôn Ngộ Không theo sau.
Nhìn bóng lưng hai người khuất xa, Hắc Điệp Tiên Tử nhíu chặt mày, lắc người biến mất tại chỗ.
Trư Bát Giới không kiềm được hỏi:
- Thật sự yên tâm con khỉ đó sao? Hắn không phải Đấu Chiến Thắng Phật mà là Tề Thiên Đại Thánh vô pháp vô thiên.
Đường Tam Tạng lườm Trư Bát Giới, tức giận nói:
- Tuy bệ hạ trẻ tuổi nhưng bày mưu lập kế, xưa nay không làm chuyện không nắm chắc. Không thì ngươi nghĩ bệ hạ dựa vào cái gì tạo dựng Thiên Đình Đại Tần to lớn này?
Đám văn quan võ tướng ngẫm lại thấy có lý.
Huống chi là Tần Quân mời Tôn Ngộ Không đến hỗ trợ, giờ y cũng chịu nghe lời hắn, chắc không có chuyện gì.
Lưu Bá Ôn mở miệng nói:
- Được rồi, mỗi người lo làm tốt chuyện của mình đi.
Đám người giải tán.
Lưu Bá Ôn đứng đầu quan văn tuy không bằng Khương Tử Nha nhưng kinh nghiệm dày dạn trong chỗ này, lời nói rất có sức nặng.
Tần Quân mang Tôn Ngộ Không đi ngự hoa viên, hắn không trò chuyện dọc đường. Tôn Ngộ Không đúng là con khỉ, nhảy loi choi nhìn bốn phía.
- Vườn hoa của ngươi thua xa tiên viên của lão già Ngọc Đế.
Đánh người không đánh mặt! Vì kính ngươi là Hầu ca nên trẫm nhịn!
Khóe môi Tần Quân co giật không thèm đáp lại, nhủ thầm:
- Hệ thống, luôn báo cho trẫm biến động mức độ trung thành của Tôn Ngộ Không!
Tần Quân định thả ra đại chiêu kích thích Tôn Ngộ Không, nếu mức độ trung thành tụt xuống bằng không thì hắn sẽ bỏ dỡ kế hoạch ngay.
Vì Tôn Ngộ Không còn có năm mươi mức độ trung thành nên Tần Quân mới dám gặp riêng y.
Rất nhanh hai người vào đình đá sâu trong ngự hoa viên.
Tôn Ngộ Không không khách sáo chộp lấy hoa quả bánh trái đặt trên bàn, vừa ăn vừa nói ngọng:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi làm cách nào cứu ta?
Tần Quân cười tủm tỉm nói:
- Đương nhiên là trẫm dùng thần thông vô thượng, chỗ này không phải thế giới cũ của ngươi.
Ở trong mắt Tần Quân thì Tôn Ngộ Không rất xứng là Mỹ Hầu Vương, tuy người đầy lông, miệng lôi công, nhưng mặt mày tuấn tú, bảnh hơn Tôn Ngộ Không trong phim nhiều.
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không đầy tò mò:
- A? Thần thông vô thượng?
Tôn Ngộ Không không ngạc nhiên khi biết mình đến thế giới mới, vì y cảm nhận được thế giới này khác biệt.
Trong thế giới Tây Du Ký Dương Tiễn chỉ miễn cưỡng có thể đánh một trận với Tôn Ngộ Không, cuối cùng xuất hiện Như Lai trực tiếp diệt y. Tôn Ngộ Không mới đến thế giới này đã gặp một đám tồn tại không thua gì mình, y cuồng chiến đấu thấy thế rất hưng phấn.
Không bị trấn áp năm trăm năm, Tôn Ngộ Không chưa nhìn thấu những âm mưu trong Tây Du Ký nên không biết trời cao đất rộng.
Tần Quân đổi đề tài, cười nói:
- Khuấy động Long Cung, xông vào địa phủ, đại náo Thiên Cung. Trẫm biết tất cả sự tích của ngươi, trẫm cứu ngươi vì thưởng thức ngươi, khâm phục ngươi!
Tần Quân nói thật lòng, Tôn Ngộ Không mặt mày hớn hở nghe.
Dù Tôn Ngộ Không thông minh nhưng trí kế không sâu, ít nhất bây giờ thì không.
Tôn Ngộ Không cười cợt nói:
- Lão Tôn ta đây theo đuổi tự do và sung sướng. Ngọc Đế muốn khiến ta làm trâu làm ngựa thì ta cướp ngôi của hắn!
Khóe môi Tần Quân co giật, ngươi có thể nói uy hiếp đừng lộ liễu vậy không? Uyển chuyển một chút đi!
Tần Quân đứng dậy cười nói:
- Tề Thiên Đại Thánh đúng là rất lợi hại.