- Không rõ nữa, hắn nói hắn chính là Tần Đế, dù sao thì ta cũng không tin
Vọng Tuyết nhún vai nói.
Tần Đế?
Vọng Diễm cũng từng nghe qua cái tên này, là nhân vật truyền kỳ trong lứa người trẻ tuổi của Chính Đạo gần đây, thậm chí ngay cả Thâm Uyên Môn cũng phải chịu nhục trong tay Tần Đế.
Tuy rằng thủ hạ của Tần Quân cũng rất mạnh, nhưng Vọng Diễm cảm thấy hắn và Tần Đế còn cách một khoảng nữa, cái đó có liên quan tới địa vị, Miêu Nhân tộc và Ma Đạo Cửu Tôn đã có chênh lệch cực lớn rồi, chứ nói gì tới Tần Đế, cho nên theo như lão thấy thì bản thân mình không thể nào có tí quan hệ gì với nhân vật truyền kỳ như Tần Đế được.
- Mạc trại chủ, ngươi xem truyền tống môn của các ngươi có thể truyền tống tất cả bọn ta đi được không?
Tần Quân chỉ vào những Miêu Nhân ở sau lưng cười hỏi, Mạc Huyền Phong thả thần thức ra, vừa mới cảm ứng một phen thì toàn thân liền run lên.
Mẹ nó!
Có tới mấy vạn Miêu Nhân…
Sắc mặt Mạc Huyền Phong có chút khó coi, nếu như chỉ truyền tống có vài người thì còn được, nhưng mấy vạn người thì phải tốn biết bao nhiêu linh thạch đây?
Tần Quân liếc mắt đã nhìn ra gã khó xử, vì thế cười bảo:
- Yên tâm, truyền tống cần bao nhiêu linh thạch ta sẽ tự trả, còn cho ngươi thêm thù lao.
Tuy Mạc Huyền Phong và Thân Công Báo là hảo hữu nhưng Tần Quân không định lấy thế ép người, nghe Vọng Diễm nói Huyền Phong Trại cũng được cho là một phương thế lực ở Lang Gia Sơn Mạch.
Chỉ cần không có khúc mắc liên quan đến mình thì Tần Quân không làm khó người khác, hắn có thể rất tàn nhẫn đối với kẻ địch, nhưng với người không thù không oán thì không thể làm như vậy, bằng không sẽ gây thù chuốc oán quá nhiều, sớm muộn cũng lật thuyền.
- Đa tạ Tần công tử thông cảm!
Mạc Huyền Phong chắp tay cười nói, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hảo cảm với Tần Quân.
Thân Công Báo âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ Tần Quân ỷ thế hiếp người, số linh thạch cần dùng để truyền tống mấy vạn Miêu Nhân tuyệt đối là một phen cắt cổ.
Chung quy bọn họ muốn truyền tống từ Ma Đạo đến Chính Đạo, cự li càng xa, số linh thạch tiêu hao cũng càng nhiều.
Sau đó Mạc Huyền Phong tiếp đón nhóm người Tần Quân vào Huyền Phong Trại, tuy hai vách núi chỉ được nối liền bằng xích sắt, thế nhưng Miêu Nhân thân thủ mạnh mẽ, dù chỉ là Miêu Nhân nhỏ tuổi cũng có thể thoải mái đi qua.
Mấy vạn Miêu Nhân đi vào trong trại làm cho cả trại lập tức náo nhiệt hẳn lên, tu sĩ trong Huyền Phong Trại nhao nhao bàn luận, Miêu Nhân là dân bản địa vốn sống ở Lang Gia Sơn Mạch nên họ giao tiếp với Miêu Nhân tộc thường xuyên, cũng may quan hệ hai bên coi như hài hòa, không có mâu thuẫn gì lớn.
- Không nói lời khách sáo nữa, mong Mạc trại chủ đưa bọn ta tới truyền tống môn, bây giờ Miêu Nhân tộc đang bị ở nơi đầu sóng ngọn gió, bọn ta ở đây lâu cũng không phải là chuyện tốt đối với Huyền Phong Trại các người.
Tần Quân nhảy xuống khỏi người Man Tượng Vương, sau đó cười nói.
Mạc Huyền Phong cúi đầu khom lưng nói:
- Không thành vấn đề.
Gã khúm núm như thế không phải vì Thân Công Báo, mà là vì gã cũng đã nghe chuyện của Tần Quân với Hắc Sát Tông. So với Hắc Sát Tông, Huyền Phong Trại của họ căn bản chẳng là gì cả, cho nên gã cũng không dám chọc giận Tần Quân, chỉ ước Tần Quân rời đi càng nhanh càng tốt.
Đoàn người đi dọc theo sơn đạo trong trại.
Thân Công Báo bỗng nhiên lên tiếng:
- Huyền Phong huynh, không bằng ngươi cũng bái chủ công nhà ta đi!
- Chuyện này…
Mạc Huyền Phong khó xử, gã ở Huyền Phong Trại tự do tự tại, đang làm lão đại, đương nhiên không muốn ăn nhờ ở đậu.
Tần Quân nghe vậy thì nở nụ cười, không nói xen vào mà để mặc cho Thân Công Báo nói, có Thân Công Báo ở đây chẳng khác nào có thêm một hệ thống triệu hồi cấp thấp, trong Phong Thần Diễn Nghĩa gã đã kéo không biết bao nhiêu chân tay đắc lực về cho Trụ Vương đấy thôi.
Vọng Diễm và Vọng Tuyết liếc nhau, đều thấy tia kinh ngạc ánh lên trong mắt đối phương, đây là tiết tấu muốn thu phục mở rộng thế lực à?
Bọn họ biết rõ thế lực của Huyền Phong Trại, còn lớn mạnh hơn Miêu Nhân tộc nhà họ một phần.
- Huyền Phong huynh, ngươi xem, Man Tượng Vương cũng bị chủ công của ta bắt về làm tọa kỵ rồi, chẳng lẽ ngươi không biết chủ tử trước kia của Man Tượng Vương là ai hay sao?
Thân Công Báo tiếp tục cười nói, làm cho Mạc Huyền Phong biến sắc.
Bình Thiên Yêu Tôn!
Tần Quân không khỏi nhướng mày. Gần đây hắn nghe thấy đám người Vọng Diễm đề cập đến cái tên này không chỉ một lần, thế nhưng nhóm Vọng Diễm chưa từng nhìn thấy chân diện mục của Bình Thiên Yêu Tôn, chỉ nghe kì danh mà thôi, song dù vậy họ vẫn thổi phồng Bình Thiên Yêu Tôn lên đến tận trời.
Hai chữ Bình Thiên ngược lại làm hắn nhớ tới ông cha già của Hồng Hài Nhi - Ngưu Ma Vương.
Thế nhưng hắn hiểu biết về Bình Thiên Yêu Tôn quá ít, chỉ dựa vào hai chữ Bình Thiên thì không thể đưa ra kết luận vội vàng.
- Bình Thiên Yêu Tôn bao che khuyết điểm có tiếng, nếu để hắn biết Man Tượng Vương bị bắt đi, ngươi biết rõ hậu quả đấy, chỉ sợ toàn bộ Lang Gia Sơn Mạch này sẽ bị huyết tẩy thôi.
Thân Công Báo lại thêm mắm dặm muối kích thích Mạc Huyền Phong, khiến cho Mạc Huyền Phong không nhịn được nắm chặt hai tay.
- Hừ! Các ngươi làm sao có thể biết hết sức mạnh cường đại của Yêu Tôn đại nhân!
Man Tượng Vương lạnh giọng hừ một tiếng, thân là yêu vương thất giai, nó đương nhiên có thể mở miệng nói tiếng người.
Tần Quân mắt lạnh lườm Man Tượng Vương một cái, làm cho nó sợ đến không dám nói gì thêm.
Trong ba ngày này, nó đã bị Tần Quân cho ăn không biết bao nhiêu đau khổ.
Mạc Huyền Phong bắt đầu do dự, rõ ràng gã cũng rất sợ hãi Bình Thiên Yêu Tôn.
- Lên thuyền sớm mới dễ ôm chân nha, cho dù không có Bình Thiên Yêu Tôn thì vì chuyện của Miêu Nhân tộc, Lang Gia Sơn Mạch cũng sẽ không được thái bình.
Dịch lão đầu bỗng dưng cười to nói vậy, chỉ một câu đã đánh thức Mạc Huyền Phong.
Chuyện của Miêu Nhân tộc liên lụy đến quá nhiều thế lực, thời gian sau này chỉ sợ Huyền Phong Trại cũng khó lòng bo bo giữ mình.
- Có thể cho ta thời gian một ngày để suy nghĩ được không? Truyền tống môn cũng cần phải mất một ngày để chuẩn bị.
Mạc Huyền Phong hỏi Tần Quân, trong khi lơ đãng, ngữ khí của gã đã tự đặt mình vào vị trí thuộc hạ lúc nào không biết.
- Được, ta cũng hi vọng Mạc trại chủ gia nhập dưới cờ, tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi kinh hỉ.
Tần Quân cười nói, nay hắn cũng không phải là một tư lệnh không có binh lính trong tay, thế lực dưới quyền đủ lông đủ cánh, ở trong Chính Đạo đúng là không phải sợ ai.
Mạc Huyền Phong cười khổ gật đầu, không nói thêm nữa.
Đoàn người mau chóng đi tới đằng sau Huyền Phong Trại, trên sườn dốc lưng chừng núi có một trảng cỏ rộng, bốn gã tu sĩ Huyền Phong Trại đang thủ truyền tống môn. Truyền tống môn cao tới mười mét, rộng bốn mét, vì lâu lắm không khởi động nên trên nó phủ đầy cỏ dại.
- Tần công tử, ở Chính Đạo ta chỉ có ba căn cứ điểm, một là Hàn Giang hoàng triều, hai là Lưu Hỏa hoàng triều, ba là vô chủ chi địa, ta đề nghị tới vô chủ chi địa, nơi đó là an toàn nhất.
Mạc Huyền Phong giới thiệu với họ, vô chủ chi địa rồng cá hỗn tạp, ma tu qua lại cũng sẽ không bị đánh giết.