Ta nhổ vào!
Gia hỏa này có thể cũng không yếu giống thoạt nhìn!
Vừa nghĩ như thế, ánh mắt Tần Quân nhìn về phía Trương Giác càng thêm nóng bỏng. Có thể hắn còn xa mới cường đại bằng đám người Lý Nguyên Phách, nhưng thánh khí của hắn cũng rất kỳ diệu.
Hiện tại Tần Quân cũng không thiếu cao thủ, mà là thiếu đủ loại nhân tài.
Trương Giác rất thích hợp để xúi giục bách tính, tu sĩ tầng dưới chót của nước đối địch, thậm chí là quan viên đại tướng. Đừng xem thường tu sĩ tầng dưới chót. Bởi vì tu sĩ tầng dưới chót vĩnh viễn là tối đa.
- Rất tốt, Trương Giác, sau này ngươi chính là thần tử của ta. Hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng!
Tần Quân vỗ vai Trương Giác, trên gương mặt hiện ra biểu tình ta xem trọng ngươi. Trương Giác tuy rằng tu vi cao hơn so với hắn một tầng, nhưng hắn có lòng tin giết chết người này trong nháy mắt. Cho nên hắn tất nhiên không cần vuốt mông ngựa.
Hắn dù sao cũng là người sắp làm hoàng đế, uy nghiêm nên có vẫn phải có!
- Đa tạ điện hạ!
Trương Giác kích động hướng về phía Tần Quân quỳ xuống triều bái. Lý Nguyên Phách ở bên cạnh xem thường bĩu môi:
- Gia hỏa này yếu như vậy, tại sao muốn nhận lấy hắn?
Tần Quân vừa đỡ Trương Giác đứng dậy, vừa hướng về phía Lý Nguyên Phách cười nói:
- Nguyên Phách, thế giới này đôi khi không chỉ dựa vào nắm đấm.
Nói xong, hắn liền quay đầu lại về phía Trương Giác trấn an nói:
- Trương Giác, Nguyên Phách tính tình ngay thẳng. Ngươi đừng để ý. Gia hỏa này thật ra chính là tâm tính tiểu hài tử.
Chiêu hiền đãi sĩ, lợi nhiều hơn hại!
- Đã sớm nghe nói tới uy danh của thần tướng hai chùy, Trương Giác tất nhiên sẽ không sinh lòng mâu thuẫn. Ta tin tưởng ta sẽ khiến cho Lý huynh đổi mới cách nhìn.
Trương Giác cười nói. Hắn gọi Lý Nguyên Phách là huynh, tuy rằng không được tự nhiên, nhưng rất hợp tình hợp lý.
Đừng thấy Tần Quân nói cái gì không thể chỉ dựa vào nắm đấm. Nhưng thế giới này pháp tắc cơ bản đó là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua!
Lý Nguyên Phách mạnh hơn hắn, hắn nên tôn trọng Lý Nguyên Phách!
Rất nhanh, đám người Thái Bạch Kim Tinh cũng lục tục đi tới. Tần Quân giới thiệu sơ qua cho bọn họ một hồi.
Ngoại trừ Thái Bạch Kim Tinh ra, những người khác đều không mấy lưu ý đối với Trương Giác. Tần Quân cũng không che chở nhiều cho Trương Giác. Dù sao Trương Giác còn chưa lập công.
- Có lẽ Trương Giác có thể trở thành một vị kỳ binh trong tay điện hạ.
Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu cười nói, khiến cho Trương Giác mặt mày rạng rỡ. Những người khác lại không đồng ý.
Kim Đan Cảnh yếu như vậy có thể làm kỳ binh cái gì?
Sử dụng câu nói cửa miệng của Tần Quân, hắn là tới diễn trò khôi hài sao?
- Tất cả người tham gia vũ hội đến trước cửa lớn tập hợp. Người hầu của các ngươi đều không cần theo tới!
Đúng lúc này, giọng nói của Phỉ Ngọc Thụ bỗng nhiên truyền khắp phủ đệ. Vũ hội Tiềm Long hôm nay liền sẽ bắt đầu.
Đám người Tần Quân xuất phát. Tần Quân, Tần Vân, Lý Nguyên Phách, Chúc Nghiên Khanh, Du Phượng Hoàng đi ở đằng trước. Những người khác lại lùi lại một khoảng cách. Tuy rằng Phỉ Ngọc Thụ nói rõ không cho người hầu đi theo, nhưng hôm qua Tần Quân náo loạn gây ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ phải đi cùng để bảo vệ.
- Nếu như ta để cho Ngộ Tĩnh giết chết thánh thượng Nam Trác, có tính là hoàn thành nhiệm vụ phụ hay không?
Tần Quân đi trên đường, hiếu kỳ nghĩ. Trong vòng năm ngày, thánh thượng Nam Trác sẽ phái người không ngừng tập kích hắn. Hắn tất nhiên không có khả năng ngồi chờ chết.
Cần gì quan tâm ngươi là hoàng đế vương quốc hay hoàng triều, muốn giết chết ta phải bồi thường mạng!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tần Quân cong lên, thoáng lộ ra một nụ cười âm hiểm. Tần Vân đi bên cạnh nhìn thấy, không khỏi rùng mình một cái.
Nhìn thấy được Tần Quân lộ ra dáng vẻ tươi cười như vậy, rõ ràng là muốn đối phó với ai đó.
- Cũng không biết là gia hỏa đáng thương nào bị hoàng huynh để mắt tới.
Trong lòng Tần Vân đồng tình nghĩ đến. Nếu như hắn biết được Tần Quân muốn ra tay với thánh thượng Nam Trác, khẳng định sẽ khiếp sợ giật mình.
Tuy rằng thủ hạ của Tần Quân mỗi người đều cường đại không tầm thường, nhưng hắn vẫn không cho rằng Tần Quân có thể uy hiếp được một hoàng triều. Nhiều lắm là hoàng triều Nam Trác không có cách nào bắt bọn họ.
Rất nhanh, đám người Tần Quân đi tới trước cửa lớn. Những người tham gia thi đấu còn lại đều tập trung ở đây. Ánh mắt của bọn họ đều không tự chủ được rơi vào trên người Tần Quân.
Chuyện ngày hôm qua, giống như biết mọc chân điên cuồng truyền về phía toàn bộ hoàng triều. Bên trong Hoàng Đô đã không có người nào không biết không có người nào không hiểu.
Tần Quân nổi tiếng đã bay lên đến độ cao ngưỡng vọng của những người tham dự vũ hội Tiềm Long.
- Được rồi, đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi tới trước ngọn núi hoàng cung.
Phỉ Ngọc Thụ liếc mắt nhìn Tần Quân và Lý Nguyên Phách, sau đó cao giọng nói. Nói xong hắn liền xoay người đi về phía bên ngoài phủ đệ. Những người tham gia thi đấu theo ở phía sau, xì xào bàn tán.
Phần lớn mọi người đang nói chuyện vũ hội Tiềm Long khai triển như thế nào. Đương nhiên bọn họ không khỏi sẽ đề cập đến Tần Quân và Lý Nguyên Phách. Bởi vì danh tiếng của hai người thật sự quá thịnh!
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ở trên đường phố, dẫn tới tu sĩ đi ngang qua hai bên đường phố bàn luận ầm ĩ.
- Nhìn thấy không, vị mặc quần áo thiếu niên kia chính là Tần Quân!
- Ông trời của ta, Tần Quân không ngờ còn trẻ như vậy?
- Người giống như bệnh quỷ đi theo bên cạnh hắn kia chính là Lý Nguyên Phách? Gầy như vậy sao? So với như đồn đại, lực lớn vô cùng hình tượng chênh lệch thật lớn.
- Đừng thấy hắn giống như một bệnh quỷ, nhưng hắn lại là tồn tại có thể cùng Chu Lương đại tướng quân đánh một trận!
Nghe người qua đường bàn luận, Tần Quân ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới một phong thái gọi là uy phong.
Đám ngu dân của hoàng triều Nam Trác, cúng bái lão tử đi!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác thấy phía sau lăng chợt ớn lạnh. Hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn ra bốn phía xung quanh. Nhưng hắn cũng không phát hiện ra có gì khác thường.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi hình như đang nhìn chằm chằm vào ta?
Tần Quân âm thầm nghi ngờ. Hắn không khỏi liên tưởng đến thánh thượng Nam Trác. Chẳng lẽ người kia đã phái người bắt đầu hành động?
- Điện hạ cẩn thận.
Lý Nguyên Phách bỗng nhiên mở miệng nói. Đôi mắt hắn sắc bén không ngừng quét về bốn phía xung quanh.
Tần Quân không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Ngay cả Lý Nguyên Phách cũng không có cách nào cảm giác được đối phương ở nơi nào. Điều này chẳng phải là nói đối phương rất mạnh sao?