Hệ thống triệu hoán Đông Hoàng Thái Nhất không phải Thiên Đế nhân tộc mà là Yêu Hoàng ở hồng hoang, hoàng của yêu tộc. Đông Hoàng Thái Nhất không kính sợ thần thoại của nhân tộc, thậm chí muốn khiêu chiến. Đông Hoàng Thái Nhất muốn xem thử U Vương trong truyền thuyết mạnh đến đâu.
U Vương quê quá hóa giận quát to:
- Tìm chết!
U Vương xông hướng Đông Hoàng Thái Nhất, lực lượng vượt qua Đại La Chí Tiên khiến gã có thể dùng hình thái thần hồn xé rách không gian đấm vào mặt Đông Hoàng Thái Nhất.
Đối mặt U Vương hùng hổ lao đến Đông Hoàng Thái Nhất nhếch mép cười nhạt, vung ống tay áo phải, cuồng phong hất bay U Vương ra.
Mây lôi trên đầu U Vương bị gió to xé ra cái lỗ to, ánh nắng chiếu xuống như quang minh giáng lâm, vô cùng thần thánh.
U Vương giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Trong năm tháng dài dặc U Vương thành thường phá đất chui lên, mỗi lần có sinh linh xâm nhập là U Vương sẽ chừa người sống tìm hiểu thế cục từng thời đại. U Vương biết hiện giờ không có nhiều Đại La Chí Tiên, lực lượng vượt qua Đại La Chí Tiên thì càng có thể vô địch thiên hạ.
Tại sao gã mới đi ra đã bị hạ gục?
Lòng U Vương tràn đầy không tin được, hai tay đẩy hướng Đông Hoàng Thái Nhất, tay trái ấn lên mu bàn tay phải.
Bùm!
Một cột sáng đen đường kính trăm thước bắn ra, thanh thế to lớn cho cảm giác như trời nổ. Chớp mắt cột sáng đến trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất khinh miệt hừ nói:
- Tài mọn!
Đông Hoàng Thái Nhất vỗ chưởng phải đánh nát cột sáng màu đen. Hình ảnh cực kỳ đồ sộ, vô số sinh linh trố mắt líu lưỡi xem.
U Vương nhìn muốn rớt tròng mắt, cảm giác gặp quỷ.
Dù là thời kỳ đỉnh cao U Vương cũng khó có sức mạnh như Đông Hoàng Thái Nhất, một chiêu vừa rồi là gã đã dồn hết sức, tốc độ mau, sức sát thương rất mạnh. Cường giả Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn nào nếu đỡ đòn sẽ bị đánh thành tro bụi.
Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất nhẹ nhàng phá chiêu, tùy ý như đập ruồi, khiến U Vương ngây như phỗng.
Đông Hoàng Thái Nhất hờ hững nhìn U Vương, mất hết hứng thú:
- Thần thoại của nhân tộc chỉ có bấy nhiêu.
Biểu tình và ngữ điệu của Đông Hoàng Thái Nhất đốt cháy lửa giận trong U Vương.
Ầm!
U Vương bùng nổ khí thế, từng đợt gió rít xoay quanh gã như vòi rồng lớn, khiến người không thấy rõ hồn ảnh.
Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu cười khẽ, thì thầm bằng giọng nói chỉ mình gã nghe thấy:
- Quá yếu.
U Vương chợt phá tan gió rít quanh thân xông hướng Đông Hoàng Thái Nhất, hồn thể nhanh chóng biến lớn chớp mắt cao năm trượng, hai tay kéo dài thành hình kiếm cực kỳ sắc bén ma sát không khí sinh ra tiếng nổ chát tai.
Đông Hoàng Thái Nhất nhếch mép lao vào U Vương.
Tựa như hai cầu vồng một đen một vàng va chạm trên không trung, vô số sinh linh hô hấp dồn dập theo dõi.
Đám tu sĩ nhân tộc xôn xao thảo luận:
- Trời, Yêu Hoàng có thể đấu với U Vương?
- Hừ! Hắn nói là U Vương thì ngươi tin sái cổ?
- Ta là Nhân Tổ Huyền Đương đây!
- Phi! Vậy thì lão tử là Bạch Đế, vị đế hoàng đầu tiên của nhân tộc!
- Các ngươi khoác lác như vậy có thấy vui không?
Bọn họ đã quên tranh đấu, dù sao Thần Mộ lơ lửng giữa hư không sẽ không chạy, chẳng bằng nhìn xem trận chiến kinh thế này.
Khác với Hư Không Lang Ma lúc trước, Đông Hoàng Thái Nhất hay U Vương đều kiểm soát pháp lực chính xác, đánh gần thân. U Vương hồn thể không có pháp bảo, thi triển phép thuật hoặc thần thông bị giảm bớt sức mạnh. U Vương vốn định dựa vào hồn thể chiếm ưu thếm, bất đắc dĩ quyền cước của Đông Hoàng Thái Nhất có thể bị thương thần hồn.
Hai bên bay lên trời xuống đất, tốc độ siêu mau, trong tiếng gầm rú bọn họ di chuyển nhanh tạo ảo giác bầu trời bị đánh nát.
Nếu các sinh linh có thể theo kịp tốc độ của họ sẽ phát hiện Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn áp chế U Vương.
Đông Hoàng Thái Nhất là Kim Ô ba chân nhưng gã không sử dụng Thái Dương Chân Hỏa, không dùng pháp bảo, bản lĩnh thần thông của mình, chỉ dùng cơ thể đè đầu U Vương.
U Vương không đá đấm trúng Đông Hoàng Thái Nhất nên rất bực bội.
Đông Hoàng Thái Nhất đánh làm U Vương thấy kinh hoàng thần hồn tùy thời tan rã, con yêu này mạnh quá!
U Vương kinh hoàng muốn đánh trống rút lui:
Không ngờ hiện giờ linh khí mỏng manh mà yêu tộc có thể ra cường giả như vậy!
Hết cách rồi, U Vương hoàn toàn không đánh lại Đông Hoàng Thái Nhất, giờ không phải lúc để ý mặt mũi, giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Nghĩ vậy U Vương xoay người hóa thành luồng sáng đen lao nhanh hướng chân trời.
Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Muốn trốn?
Đông Hoàng Thái Nhất biến thân Kim Ô ba chân, Thái Dương Chân Hỏa bốc cháy gắt gao đuổi theo. Tốc độ của cả hai rất nhanh, chốc lát sau đã biến mất phía cuối trời.
Tu sĩ, yêu thú đang xem cuộc chiến đều ngây người, mới đây đi rồi?
***
Trong U Vương thành, sau khi U Vương trốn xa thì tòa thành lớn không rung rinh nữa.
Lòng đất, đôi mắt Tần Quân trống rỗng, người cứng ngắc. Nhóm Bạch Trạch thì biểu tình quái dị.
Bởi vì tu vi của Tần Quân đang đột phá.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Chân Tiên cảnh lục trọng.]
[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Chân Tiên cảnh thất trọng.]
Chưa đến một nén nhang Tần Quân đã liên tục đột phá hai lần tiểu cảnh giới, hơi thở vẫn đang tăng vọt.
Ý thức của Tần Quân đang trong hỗn độn, hắn từ thị giác thượng đế quan sát nguyên U Vương thành. Trừ U Vương thành ra trong thế giới của hắn không thấy gì khác. Ý thức của Tần Quân nhảy nhót trong U Vương thành, thời gian như đứng lặng.
Tần Quân đi qua kho pháp bảo trong U Vương thành, đi qua Trận Pháo các, bay qua Công Pháo lâu, dạo chơi ở Thần Binh tháp.
Từng ngóc ngách, mỗi gian phòng U Vương thành đều có ý thức Tần Quân lướt qua.
Tần Quân không chỉ xem lướt qua một lần, lặp đi lặp lại nhiều lần như luân hồi, như có vị tồn tại nào đó bắt buộc hắn quen thuộc U Vương thành.
Trong U Vương thành, Tần Quân thấy rất nhiều tồn tại kinh thế hãi tục.
U Vương thành xứng là Thần Mộ, tám hướng đều có mộ, có nhiều tồn tại từng kinh diễm thời đại.
Tần Quân nghi ngờ phần lớn ngôi mộ là người mạo hiểm tự tiện xông vào U Vương thành, vì có mấy cái tên hắn đã đọc trong sách, đều là gần mấy vạn năm, trong vòng một vạn năm.
Thời gian chậm rãi trôi, Tần Quân từ mới mẻ đến chán, rồi táo bạo, tuyệt vọng, cuối cùng chết lặng.
U Vương thành như thành một phần thân thể của Tần Quân, hắn đã quen thuộc nó như lòng bàn tay.
Không biết qua bao lâu.
Bùm!
Thiên địa nổ vang, ý thức Tần Quân tỉnh táo lại.
Tần Quân như bị điện giật bật dậy từ ngực Bạch Trạch, nhóm Dương Tiễn mừng rỡ.