Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 879: Chương 879: Thần thoại U Vương




Bạch Trạch nhìn chằm chằm mệnh hạch trước ngực Tần Quân, bấm đốt tay tính toán:

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Nhưng không có kết quả, một mảnh trống rỗng.

Tần Quân mong chờ thầm nghĩ:

Đây là sắp bắt đầu truyền thừa?

U Vương thành xa xưa còn hơn Cơ Vĩnh Sinh, chắc chắn bất phàm.

U Vương thành . . .

U Vương?

Tần Quân liên tưởng thanh âm thương mang vừa vang bên tai. Chợt linh khí dâng trào truyền ra từ mệnh hạch trước ngực Tần Quân.

Bạch Trạch, Dương Tiễn cách Tần Quân gần nhất bị hất văng.

Long Đế, Vương Tiễn, Văn Trọng, Mông Điềm xoe tròn mắt. Bọn họ trân trân nhìn Tần Quân bay lên, mệnh hạch trước ngực hắn bộc phát ra ánh sáng càng lúc càng chói lòa, rất nhanh bao bọc cả người hắn.

Hơi thở khủng bố như đến từ hồng hoang tuyên cổ bùng nổ từ người Tần Quân, Hậu Nghệ và Trọng Minh Điểu bay trên trời bản năng ngoái đầu nhìn.

Có tiếng cười điên cuồng phát ra từ người Tần Quân, chính xác hơn là từ mệnh hạch:

- Ha ha ha ha! Bản vương lại tái hiện nhân gian!

Đám người biến sắc mặt.

Hậu Nghệ bay tới chỗ Tần Quân muốn cứu hắn ra, nhưng gã bị ánh sáng rực rỡ tầng ngoài đẩy lùi.

Ui!

Đám người Dương Tiễn sửng sốt, Hậu Nghệ siêu mạnh cũng bị đẩy lui thì thứ đó rốt cuộc là gì?

U Vương thành chấn động càng dữ dội hơn, từng cục đá rơi lộp độp như mưa, mọi người cảm nhận hơi thở của Tần Quân tăng vùn vụt.

Tần Quân kinh hoàng hỏi thầm:

Chuyện gì vậy!?

Đệt, hệ thống, nhà ngươi đừng hố trẫm!

Hệ thống đáp ngay:

Đừng lo!

Trong lòng Tần Quân như có các loại thần thú chạy rầm rập.

Ngươi không biết cách an ủi người sao!

Tần Quân vừa rủa thầm vừa cảm giác lồng ngực càng nóng bỏng như có thứ gì sắp chui ra khỏi ngực.

Dương Tiễn hỏi dồn Bạch Trạch:

- Làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách cứu bệ hạ đi!

Ngày thường dường như không có chuyện gì làm khó Bạch Trạch được, tại sao bây giờ nàng lặng im?

Bạch Trạch nhíu chặt mày, nàng cũng không biết phải làm sao. Hậu Nghệ còn không thể cứu Tần Quân thì nàng càng bó tay.

Tiếng cười điên cuồng lại cất lên:

- Ha ha ha ha! Bản vương muốn cho đám tạp chủng các ngươi hối hận! Dù các ngươi thành thần thành tiên thì bản vương cho các ngươi hình thần đều diệt, vạn kiếp bất phục!

Mệnh hạch trên ngực Tần Quân chợt có bóng đen lao ra, nó mang theo ánh sáng chói lòa rời khỏi Tần Quân, bay nhanh xông lên trên cát bụi, chớp mắt biến mất.

Tần Quân cảm giác kiệt sức, người mềm nhũn. Ngực Tần Quân vẫn khảm mệnh hạch, khi ánh sáng chói lòa tan biến nó như một khối thủy tinh tím, to cỡ đầu người.

Bạch Trạch vội ôm Tần Quân đang rơi, những người khác xúm lại.

Mắt Tần Quân trống rỗng nhưng còn hít thở, dường như rơi vào trạng thái đặc biệt. Ý thức của Tần Quân rất tỉnh táo nhưng không thể nhúc nhích, Tử Vi Đế Tinh đạo quả xoay tròn trong người. Hoa văn tử diễm lại hiện ra giữa trán Tần Quân, hoa văn vặn vẹo như lửa thật.

Long Đế căng thẳng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Hậu Nghệ nhíu mày, gã không nhìn thấu. Bạch Trạch ôm Tần Quân trong ngực, nàng có thể cảm giác sự sống của hắn chẳng những không yếu đi ngược lại tăng mạnh, pháp lực tăng lên với tốc độ kỳ dị.

Bên kia.

Bùm!

Đoàn sáng chạy ra khỏi mệnh hạch đụng thủng chóp tháp cao chính giữa U Vương thành bay lên không trung. Ánh sáng tán đi, một thần hồn hiện ra, chỉ thấy đôi mắt, không nhìn rõ khuôn mặt, người đen thui như sương khói.

Thần hồn bóng đen cười càn rỡ:

- Ha ha ha ha ha ha!

Thanh âm vang vọng thiên địa, khiến những sinh linh còn đang đánh nhau cùng nhìn sang.

Đông Hoàng Thái Nhất khuôn mặt quái dị nhìn chằm chằm.

Thần hồn bóng đen cười điên cuồng như không thấy ai cả:

- Đã bao nhiêu năm! U Vương ta lại trở về!

Cái tên U Vương làm nhiều tu sĩ rung động, ồn ào thảo luận.

- U Vương? Thật không vậy?

- U Vương chẳng phải là truyền thuyết sao? U Vương có thật?

- Hơi thở mạnh quá, chỉ là trạng thái nguyên thần mà mạnh dữ vậy?

- Không đúng, là hình thái thần hồn, nguyên thần không thể rời khỏi thân thể thời gian dài.

- Không ngờ truyền thuyết thần thoại có thật, hay là hắn cố ý làm bộ làm tịch?

Thế giới này có truyền thuyết thần thoại, U Vương là một trong số đó. Truyền thuyết thật lâu trước kia khi nhân tộc mới hình thành, có một vị cường giả tên là U Vương, cùng với đệ đệ Trường Sâm Thương là thần hộ mệnh của nhân tộc lúc bấy giờ. Ngày nọ U Vương bí ẩn mất tích, nhân tộc chỉ có thể dựa vào Trường Sâm Thương. So với Trường Sâm Thương thì U Vương ít nổi tiếng hơn một chút.

Truyền thuyết thần thoại của hai người không biết đã tồn tại từ bao giờ, nếu không có họ thì nhân tộc đã biến mất trong miệng bách tộc thượng cổ rồi.

Thánh Đình đắc tội thần tiên nên ghi chép về Thánh Đình bị xóa bỏ, nhưng Trường Sâm Thương và U Vương thì khác. Hai người lâu đời hơn, tựa như tổ tông. Có người nói Trường Sâm Thương và U Vương đã thành thần tiên.

Nên khi U Vương tự nói ra tên làm tu sĩ nhân tộc xao động.

Mắt Đông Hoàng Thái Nhất lấp lóe:

- U Vương?

Đông Hoàng Thái Nhất từng cố ý tìm hiểu nhiều sách cổ của nhân tộc, dù sao nơi này không phải hồng hoang. Hồng hoang lấy hai tộc vu, yêu dẫn đầu, còn nơi này lấy nhân tộc làm đầu, thiên địa chi linh.

U Vương cười càn rỡ, khí thế tăng vùn vụt kinh động mây lôi ập đến, sấm sét đì đùng, uy áp hùng hồn dâng trào bùng nổ làm vô số sinh linh biến sắc.

Đám người Hậu Nghệ ở trong U Vương thành kinh hoàng ngước lên nhìn.

Hậu Nghệ run giọng nói:

- Hơi thở này . . . đã vượt xa Đại La Chí Tiên.

Đám người Dương Tiễn tim đập chân run, da đầu tê dại.

Tồn tại hơn xa Đại La Chí Tiên thì mạnh đến mức nào?

Bọn họ cảm nhận uy áp đến từ thần hồn lúc trước bay ra khỏi người Tần Quân, họ thấy bất an dường như đã gây họa lớn bằng trời.

Hèn gì U Vương thành nhiều lớp nguy hiểm, hóa ra không phải vì phòng ngừa các sinh linh trộm mộ mà vì không để thần hồn đó chạy ra. Chỉ dựa vào thần hồn đã có uy áp như thế, bản thể còn mạnh đến đâu?

U Vương cuồng cười thật lâu sau mới từ từ ngừng lại, không kiềm chế hơi thở của mình, mây lôi kéo đến trên đầu, tia chớp liên tục giáng xuống nhưng chưa trúng người đã tan biến, rất kỳ lạ.

U Vương giang hai tay, ngữ điệu tràn ngập say mê và hoài niệm:

- Cảm giác tự do này . . .

Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng nói:

- U Vương? Thần hồn nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo như thế?

U Vương vụt xoay người nhìn, sau đó con ngươi co rút. Không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất đã đến sau lưng U Vương.

Hai bên cách nhau chưa đầy hai thước, khoảng cách cực kỳ nguy hiểm!

U Vương hết hồn phản xạ lùi mấy trượng, mắt tràn đầy kiêng dè.

Đông Hoàng Thái Nhất cười cợt hỏi:

- U Vương trong truyền thuyết mà gan bé vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.