Ban đầu Vọng Tuyết và những Miêu Nhân khác định chạy trốn, kết quả lại bị thủ hạ của Cao Thụy ngăn lại, nếu không có Tần Quân xuất hiện thì có lẽ các nàng sẽ chống đỡ được mấy ngày, nhưng không thoát khỏi cái chết, Miêu Nhân tộc càng là như thế.
- Ta có cứu binh!
Vọng Tuyết nói xong bèn xoay người nhìn về phía nhóm Tần Quân đang bay đến, Vọng Diễm không khỏi hướng mắt nhìn theo về phía ấy.
Cùng lúc đó, Tần Quân nhìn Kỳ Thiên Tân cười bảo:
- Làm thịt đi!
Loại người như Kỳ Thiên Tân giết thì cứ giết, coi như thay trời hành đạo, còn hậu quả ư, có ai biết là hắn làm đâu?
Dù biết thì đã làm sao?
Hắn không định ở Ma Đạo lâu, quay về Chính Đạo có cả hoàng triều ngăn ở giữa đường, muốn báo thù sẽ khó khăn hơn.
Thâm Uyên Môn chính là vết xe đổ của Hắc Sát Tông.
- Dạ!
Sau khi tuân lệnh, Lôi Chấn Tử lấy Hoàng Kim côn ra, trực tiếp bay thẳng về phía Kỳ Thiên Tân, tốc độ của gã không nhanh không chậm, lại mang đến cho Kỳ Thiên Tân áp lực như núi.
- Các vị, tội gì vừa gặp mặt đã động thủ thế?
Kỳ Thiên Tân trầm giọng hỏi. Hắc Sát Quyền Ma của gã đi đến đâu mà nơi đó chẳng biến thành luyện ngục nhân gian? Kẻ dám uy hiếp gã rất nhiều nhưng đa số đều chết hết, số sống sót nếu không phải đương thế cự phách thì cũng là kiêu hùng.
Thằng nhóc ranh Tần Quân vừa mới gặp mặt đã bảo người ta giết gã, đáy lòng gã đương nhiên là ngùn ngụt lửa giận.
Gã bắt đầu có ý định lừa gạt Tần Quân, sau đó giết thủ hạ của Tần Quân rồi cuối cùng chậm rãi tra tấn Tần Quân, khiến cho người này phải khổ sở!
Đáng tiếc Tần Quân căn bản không thèm để ý đến những gì gã nói, Lôi Chấn Tử càng không coi gã ra gì.
Lôi Chấn Tử liếc một cái đã nhìn ra Kỳ Thiên Tân có tu vi Chân Tiên cảnh bát trọng, song trong mắt gã thì thế vẫn còn non lắm, bởi vì tu vi của gã đã lên tới Kim Tiên cảnh tứ trọng, Kỳ Thiên Tân kém cả ngàn dặm.
- Nhưng hắn là Hắc Sát Quyền Ma, vô dụng thôi.
Vọng Diễm cười khổ nói.
Nội tâm Vọng Tuyết máy động, rõ ràng nàng cũng từng nghe thấy cái danh này, trên mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng.
Chẳng biết tại sao, Tần Quân cho nàng một cảm giác an toàn khó hiểu, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Quân, nàng tựa hồ cảm giác cho dù trời có sập xuống đây thì hắn cũng không sợ.
Bên kia, nhìn thấy Lôi Chấn Tử không hề ngừng lại mà phi xuống, Kỳ Thiên Tân nổi giận:
- Hừ! Muốn chết!
Tay phải của Kỳ Thiên Tân lại đánh ra như trọng pháo, pháp lực hội tụ thành một quyền màu đen khổng lồ cao chừng trăm mét, tốc độ cũng nhanh không tưởng nổi, trong khoảnh khắc đã đánh tới Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử giơ tay đánh xuống một côn, ầm một tiếng đập vỡ vụn cự quyền màu đen, sau đó gã xuyên qua khí lãng cuồn cuộn, một côn bổ thẳng xuống Kỳ Thiên Tân.
Làm sao có thể!
Kỳ Thiên Tân trợn to hai mắt, thấy tuyệt kĩ của mình bị người khác phá vỡ thoải mái như thế, gã nào dám sơ ý, bèn vội vàng thi triển thân pháp quỷ dị để né tránh.
Như thể từng đạo tàn ảnh chất chồng giữa không trung, làm cho người xem hoa cả mắt.
Thế nhưng, Lôi Chấn Tử đột nhiên xuất hiện sau lưng một tàn ảnh trong số đó, giơ cao Hoàng Kim côn giáng xuống.
Ầm ——
Một tiếng động khiến lòng người run rẩy nổ vang, Kỳ Thiên Tân tung tóe máu tươi, thân thể cắm xuống thảo nguyên như mũi tên nhọn tạo ra một cái hố to tung đầy bụi đất.
- Chậc chậc, cái này đáng ra phải cho Thân Công Báo xem.
Tần Quân khẽ cười nói. Thân Công Báo bị hắn sắp xếp ở phía sau chăm nom những Miêu Nhân còn nhỏ, nếu để Thân Công Báo thấy cảnh này thì gã ta sẽ càng nể sợ Tần Quân hơn.
Tần Quân hoàn toàn không biết, ở nơi xa cách đó hơn mười dặm, Thân Công Báo cưỡi Hắc Điểm Hổ, một quả cầu ánh sáng trong suốt lơ lửng nơi tay, bên trong đang hiện rõ dáng vẻ như ma thần của Lôi Chấn Tử.
- Lợi hại thật!
Thân Công Báo cảm thán nói, nhưng lại không hề sợ hãi. Thân Công Báo đã gặp Lôi Chấn Tử trong Phong Thần Diễn Nghĩa còn không sợ, ở thế giới này lại càng không.
So với Lôi Chấn Tử, gã có thể cảm giác được Dịch lão đầu kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Miêu Nhân trên thảo nguyên đều trân trối nghẹn họng nhìn Lôi Chấn Tử trên bầu trời, những tu sĩ chưa kịp trốn chạy hoặc không thể trốn chạy cũng trợn tròn mắt.
Đây là Kỳ Thiên Tân đấy!
Khuôn mặt xấu xí của Lôi Chấn Tử đầy vẻ lạnh lùng, trong đám bụi đất bay mù phía dưới, một đạo quang ảnh phóng ra, rõ ràng là nguyên thần của Kỳ Thiên Tân.
- Ta với các ngươi không chết không dừng!
Kỳ Thiên Tân khàn giọng gầm thét. Gã vừa dứt lời, một đạo huyền lôi lại đánh xuống như gió thốc, trực tiếp nện vào nguyên thần gã. Nguyên thần tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Tần Quân thấy thế, không khỏi lắc đầu cảm khái:
- Quả nhiên là không chết không dừng.
Ừm, gã đã chết, thế là dừng được rồi.
Xôn xao ——
Kỳ Thiên Tân vừa chết, cả tu sĩ và Miêu Nhân trên thảo nguyên đều xôn xao lên.
- Chúng ta được cứu rồi!
- Trời ơi, hắn là ai mà có thể thoải mái xử lý cả Hắc Sát Quyền Ma?
- Ha ha, chúng ta không phải chết nữa rồi!
- Ôi —— ta không nằm mơ đấy chứ?
- Rốt cuộc bọn họ là ai?
Đủ loại tiếng kinh hô truyền vào tai Lôi Chấn Tử, gã chẳng tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẳng nhìn sang Tần Quân.
Cùng lúc đó, Tần Quân cũng đi đến trước mặt Miêu Nhân tộc, nhìn Vọng Diễm dường như chưa lấy lại tinh thần, hắn chắp tay cười nói:
- Ta là Tần Quân, chuyến này tới đặc biệt là để giúp Miêu Nhân tộc các ngươi.
Nếu không gặp được Tiểu Cửu, không mở nhiệm vụ nhánh, làm sao hắn có thể tới đây, nhưng mà nếu nói thẳng ra thì làm sao mà tăng độ hảo cảm được?
Cho dù có nói cũng không ai tin.
Thế giới này không có khái niệm về hệ thống.
- Tần công tử, ta là Vọng Diễm, tộc trưởng Miêu Nhân tộc, đa tạ các ngươi ra tay cứu giúp!
Vọng Diễm xúc động nói, không hiểu sao ngay từ cái nhìn đầu tiên lão đã có hảo cảm với Tần Quân, thậm chí còn có xúc động muốn quỳ bái.
Điều này có liên quan đến khế ước giữa Miêu Nhân tộc và Cơ Vĩnh Sinh.
Tuy rằng uy danh Tần Đế truyền đi rất xa, nhưng đa số người không biết tên thật của Tần Quân, nhất là Ma Đạo.
- Ta thấy tình cảnh của Miêu Nhân tộc ngày nay không tốt, theo ta, thấy sao? Ở địa bàn của ta, ta có thể cho các ngươi hưởng đãi ngộ như nhân tộc.
Tần Quân cười nói, phong cách trước nay của hắn là đi thẳng vào vấn đề.
Vọng Tuyết trợn trắng mắt:
- Có thể đừng nói toạc ra như vậy không?