Tần Quân cười ha hả, không nói gì nữa, thật ra Vọng Tuyết cũng muốn đi cùng Tần Quân, dù sao Miêu Nhân tộc đã cùng đường, thế nhưng phụ thân Vọng Diễm của nàng có thể nói là hận nhân tộc đến thấu xương. Muốn ngài nói lời cảm tạ Tần Quân đã chẳng dễ dàng gì, bảo ngài quỳ bái Tần Quân quả thực là nằm mộng.
- Được! Ta đại diện cho Miêu Nhân tộc, quỳ bái chúa công!
Vọng Diễm đột ngột kích động quỳ mọp xuống, thân là tộc trưởng lại quỳ trước Tần Quân làm cho Vọng Tuyết trừng to đôi mắt đẹp, những Miêu Nhân còn lại cũng sững sờ ngây ra.
Giờ này khắc này, nội tâm Vọng Diễm có thể nói là biển trào sóng cuộn.
Đạt tới Thiên Tiên cảnh, lão có thể phát giác ra ấn ký kia trong huyết mạch của mình, mới đầu lão còn hơi nghi hoặc, sau đó cẩn thận cảm ứng Tần Quân, đã mở ra kí ức của tiền bối từ thời thượng cổ.
Trong trí nhớ của tiền bối, Vọng Diễm nhìn thấy được bóng lưng vĩ ngạn của Cơ Vĩnh Sinh, thấy được sự cường thế của Miêu Nhân tộc ở thời kì đỉnh phong, cũng biết được quan hệ huyết mạch giữa Miêu Nhân tộc và Cơ Vĩnh Sinh.
Tại Tần Quân và Vọng Tuyết xem qua bất quá chỉ là mười mấy giây, nhưng lão phảng phất cảm giác như đã trải qua một đời người rồi, một cuộc đời đầy nhiệt huyết và vinh quang.
- Ngươi đồng ý rồi sao?
Tần Quân trừng to mắt hỏi, không ngờ Vọng Diễm lại sảng khoái như vậy.
Vọng Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Tần Quân, vẻ cuồng nhiệt trong mắt không khỏi khiến cho hắn cảm thấy nổi hết cả da gà, không phải là lão đầu Miêu Nhân này lại nhìn trúng bộ dạng của hắn đấy chứ?
- Đao của chiến thần đương nhiên phải trở về trong tay của chiến thần!
Vọng Diễm nói một câu không đầu không đuôi, khiến cho Vọng Tuyết không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tần Quân.
Đồng tử của Tần Quân đột nhiên co rút lại, chẳng lẽ lão gia hỏa này nhìn ra hắn có huyết mạch của Ma Thần Cực Viêm?
Nếu thật sự là như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi, thật đúng là không phải vì hắn sinh ra đẹp trai, Vọng Diễm không phải là nhìn trúng bản thân hắn, mà là nhìn trúng Ma Thần Cực Viêm Cơ Vĩnh Sinh.
Nghĩ tới đây, da đầu Tần Quân không khỏi run lên, chẳng lẽ hồn của Cơ Vĩnh Sinh thật sự nằm trong cơ thể của hắn hay sao.
Lúc này, Vọng Diễm lại xoay người đứng lên cao giọng hô:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Miêu Nhân tộc chúng ta sẽ quy phục Tần công tử!
Ồ!
Toàn bộ Miêu Nhân vốn còn đang sững sờ nghe vậy thì nháy mắt liền oanh động, tuy rằng bọn họ cảm kích ơn cứu mạng của Tần Quân, nhưng để cho Miêu Nhân tộc thần phục hắn thì chúng Miêu Nhân đương nhiên là không muốn rồi.
Bọn họ tu vi đều chưa đạt tới Thiên Tiên cảnh, đương nhiên sẽ không thể nào vì Tần Quân mà kích hoạt ký ức của tổ tiên được.
- Tộc trưởng, sao ngươi có thể đáp ứng hắn được!
- Tộc trưởng hồ đồ rồi sao?
- Tộc trưởng à, nhân tộc không đáng tin đâu!
- Nếu không vì nhân tộc thì Miêu Nhân tộc chúng ta sao có thể rơi vào kết cục như thế này được?
Nhìn thấy các tộc nhân kích động mạnh tới mức này, sắc mặt của Vọng Diễm trầm xuống, lão khẽ quát:
- Chẳng lẽ lời nói của tộc trưởng ta đây mà các ngươi cũng không thèm nghe hay sao?
Lão vừa nói, tất cả Miêu Nhân đều im lặng.
Vọng Tuyết nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Quân, ánh mắt nghiền ngẫm giống như cho rằng Tần Quân đã dùng tà thuật gì với phụ thân nàng ta vậy.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh —— cứu vớt Miêu Nhân tộc! Đạt được Miêu Nhân tộc đầu nhập và một cơ hội phó bản Thần Ma, một cơ hội tìm kiếm hiền năng!
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên, cũng không khiến cho Tần Quân vui lên được.
Vô luận là phó bản Thần Ma hay là cơ hội tìm kiếm hiền năng, hắn đều tính đợi tới lúc trở về Chính Đạo mới sử dụng.
Nếu như sử dụng tìm kiếm hiền năng ở Ma Đạo, mặc dù có thể tìm được nhân tài hữu dụng đi nữa, Tần Quân cũng không dám dùng tới, dù sao thì nơi này là Ma Đạo, tự tư tự lợi chính là tính cách của phần lớn người trong Ma Đạo.
Tuy rằng không thể quá mức quả đoán, nhưng khả năng này cũng rất lớn, Tần Quân cũng không muốn mạo hiểm đi thử, hơn nữa trong lúc quan trọng thế này, văn thần đều sẽ gánh vác rất nhiều gánh nặng.
- Được rồi, các ngươi chữa thương cho tộc nhân trước đi đã.
Tần Quân khoát tay cười nói.
Tuy rằng lần này tới Ma Đạo không thể tìm thấy Tiểu Chúc Long, nhưng ít ra trên đoạn đường này cũng thu hoạch được không ít, có được cũng có mất.
…..
Cái chết của Kỳ Thiên Tân khiến cho chuyện ở Miêu Nhân tộc rốt cuộc khó mà đè xuống được, trên thảo nguyên có mấy vạn tu sĩ tận mắt nhìn thấy, hơn nữa Tần Quân không lạm sát bọn họ, khiến cho tin tức này giống như một mồi lửa châm ngòi nổ mạnh!
Ở trong Ma Đạo Cửu Tôn, thứ tự của Hắc Sát Tông cao hơn Thâm Uyên Môn một bậc, bản thân Kỳ Thiên Tân lại là siêu cấp cường giả nằm trong một trăm người đứng đầu Ma Đạo, cư nhiên lại bị một thế lực thần bí giết chết.
Mà hình tượng của Lôi Chấn Tử lại đặc biệt như vậy, dĩ nhiên là có người liên tưởng ngay tới Tần Đế rồi.
Bất quá Tần Đế ở cách Ma Đạo xa như vậy, lại thêm Thâm Uyên Môn không nói ra chuyện mất mặt là bị Tần Quân tập kích, cho nên không có bao nhiêu người ủng hộ suy nghĩ này.
Chỉ chớp mắt một cái lại trôi qua hai ngày.
Lang Gia Sơn Mạch, bên trong thảo nguyên Miêu Nhân Nha.
Tần Quân ngồi xếp bằng luyện công trên một tảng đá lớn, gió nhẹ thổi qua mặt hắn, khiến cho tóc đen hai bên tai của hắn nhẹ nhàng bay bay, gương mặt tuấn tú của hắn đầy vẻ yên bình, khiến cho tâm tình nóng nảy của người khác cũng nhịn không được mà trở nên bình tĩnh lại.
- Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Hóa Hư cảnh nhị trọng!
Theo thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tần Quân có thể cảm giác được một nguồn nhiệt lan ra trong cơ thể, lưu chuyển từ kỳ kinh bát mạch, dũng mãnh ập vào trong đầu của hắn.
Đạt tới Hóa Hư cảnh, ngoại trừ bắt đầu ngưng tụ nguyên thần ra, còn có mở ra thần hải, ở trong não, giống như một không gian giới chỉ vậy, còn nguyên thần thì ký thác ở bên trong thần hải, bởi vì Tần Quân dựa vào hệ thống để đột phá, tuy rằng đạt tới cảnh giới, nhưng thần hải lại phải dựa vào bản thân mình đạt được, mấy ngày gần đây hắn mới thành công mở thần hải ra, về phần nguyên thần thì hắn còn cần phải cố gắng.
Sau khi đột phá xong, Tần Quân liền cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, vì vậy liền rời khỏi trạng thái tu luyện.
Hắn đứng dậy lắc lắc cổ, nhìn về phía từng gian nhà gỗ ở sát vách núi cách đó không xa, nơi đó chính là chỗ ở của Miêu Nhân tộc, rất đơn sơ giản dị, khó mà liên tưởng tới Miêu Nhân tộc chính là chủng loài thượng cổ kia.