Bên kia, ba người Tần Quân đã bay xa mấy trăm dặm. Trư Bát Giới ngồi trên mây cứ lải nhải hỏi Tần Quân tại sao biết Thiên Cương Tam Thập Lục Biến.
Tần Quân trợn trắng mắt nói:
- Thiên Bồng Nguyên Soái dạy cho trẫm.
Khóe môi Trư Bát Giới co giật, còn tưởng Tần Quân đang ghẹo mình. Lúc trước khi còn là Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới hay treo Thiên Cương Tam Thập Lục Biến ngoài miệng như sợ người ta không biết, nên tưởng đâu Tần Quân chọc mình.
Tần Quân cười nói:
- Thật sự, nhưng chuyện này nói đến thì phức tạp, Thiên Cương Tam Thập Lục Biến của trẫm đúng là học từ ngươi.
Lúc này không giả bộ oai sao được.
Trư Bát Giới ù ù cạc cạc nghe, nói theo ngôn ngữ lưu hành của Hoa Hạ thế kỷ hai mươi mốt trên Trái Đất là không hiểu gì hết.
Liễu Nhược Lai làm nũng vòi vĩnh Tần Quân:
- Ngươi dạy cho ta được không? Thiên Cương Tam Thập Lục Biến gì đó mà các ngươi nói.
Tần Quân trợn mắt, tức giận nói:
- Nàng là cái khỉ gì mà ta phải dạy cho?
Liễu Nhược Lai tức suýt xỉu, từ chối thì thôi đi, có cần dữ vậy không?
Trư Bát Giới thầm nhủ: Ài, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, nếu nhường cho lão Trư ta thì tốt biết mấy.
Tuy Trư Bát Giới háo sắc nhưng biết rõ người nào không nên nhúng chàm, chỉ biết ước ao hâm mộ.
Lúc ở Cao lão trang Trư Bát Giới biến thành người cùng tiểu thư Cao gia yêu nhau, sau đó mới lộ ra hình dạng thật. Từ mặt nào đó thì Trư Bát Giới còn có nguyên tắc, thậm chí tôn trọng tình yêu. Đương nhiên lý do lớn nhất là vì sợ Tần Quân, Tôn Ngộ Không.
Tần Quân mở miệng hỏi:
- Mà các ngươi biết bay hướng nào đến gần thành trì không?
Bốn phương tám hướng toàn là núi rừng, dù Tần Quân kéo dài thần thức ra nơi xa nhất cũng không tìm thấy thành trì, cứ thế này dễ bị lạc đường.
Trư Bát Giới lắc đầu, gã mới tỉnh lại đã ở trong Vô Tận Địa Vực, đâu biết hướng nào.
Liễu Nhược Lai thì lần đầu tiên rời khỏi Man Liễu thành, hoàn toàn mù đường.
Khóe môi Tần Quân co giật, hắn bỗng thấy hối hận đã điều Chung Quỳ đi.
Tần Quân muốn triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện cũng không được, bởi vì vượt vực, Âm phủ cách rất xa.
Tần Quân chỉ có thể bay đại, hy vọng sẽ bay ra Vô Tận Địa Vực.
Thời gian trôi nhanh, chốc lát sau bầu trời đã tối đen.
Đám người Tần Quân đáp xuống rừng cây, Trư Bát Giới nhanh nhẹn chẻ củi. Tần Quân vung tay lên, Tam Muội Chân Hỏa rơi xuống củi gỗ, ánh lửa nháy mắt chiếu sáng rừng cây.
Trư Bát Giới giật mình kêu lên, lòng dậy sóng dữ:
- Tam Muội Chân Hỏa!?
Tần Quân bí hiểm gật đầu.
Lão tử còn biết phép phân thân của Hầu ca ngươi, hù chết ngươi!
Bỗng chốc hình tượng của Tần Quân trở nên cao lớn trong lòng Trư Bát Giới.
Bệ hạ này nhìn như trẻ tuổi nhưng bản lĩnh toàn là không tầm thường.
Liễu Nhược Lai thấy Trư Bát Giới ngạc nhiên như vậy thì càng tò mò về Tần Quân hơn, thuộc hạ của hắn đều mạnh không tưởng được, thiên phú của hắn cũng rất giỏi, các chiêu khiến nàng mở rộng tầm mắt. Liễu Nhược Lai ước gì moi tim Tần Quân ra, nhìn xem hắn giấu bao nhiêu bản lĩnh.
Tần Quân cảm nhận ánh mắt của Liễu Nhược Lai, nói khẽ:
- Đừng nhìn trẫm mãi, vẻ đẹp trai của trẫm là thuốc độc, nàng mà trúng độc là sâu tận xương không cách nào tự thoát ra.
Trư Bát Giới đang uống nước an ủi bản thân nghe vậy suýt sặc:
- Phụt!
Khóe môi Liễu Nhược Lai co giật.
Mặt dày chưa từng có!
Liễu Nhược Lai khoanh tay trước ngực hừ mũi, nhưng lỗ tai đỏ ửng:
- Ngươi quá xem trọng mình, bản cô nương không thèm thích người như ngươi!
- Người như trẫm thế nào?
- Vô sỉ, mặt dày!
- Nhưng nàng không phủ nhận trẫm đẹp trai.
- Ta . . .!
Liễu Nhược Lai bị Tần Quân ăn hiếp suýt khóc. Tu vi không bằng, mồm mép cũng không cãi lại, nàng thật muốn tìm miếng đậu hủ đập đầu cho rồi.
Ôi chà, nha đầu này thật sự thích trẫm rồi sao?
Tần Quân nhìn mặt Liễu Nhược Lai đỏ như trái táo thì buồn cười thầm nghĩ vậy.
Hắn không phải kẻ chính nghĩa gì, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, thích thì theo đuổi, chiếm hữu. Dù sao hắn là Thánh Đế, nếu không lập hậu cung người đời sẽ nói hắn bất lực.
Tại người đời buộc hắn bác ái thôi, ài, rầu quá.
Tần Quân sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn hư không mơ hồ. Hiện giờ Tần Quân không có hứng thú gì với Liễu Nhược Lai.
Bóng đêm ngày càng tối.
Tần Quân bắt đầu tu luyện. Liễu Nhược Lai dựa vào thân cây bên cạnh hắn ngủ say. Trư Bát Giới nằm phía đối diện. Vì Trư Bát Giới quá xấu nên Liễu Nhược Lai không dám đến gần, nhưng sợ ngủ một mình đành ở gần Tần Quân.
Đêm tối, tiếng các loài yêu cầm kêu, tiếng yêu thú gầm gừ liên tiếp, làm thiên địa bao trùm sắc màu kinh dị.
Tần Quân không bị ảnh hưởng, tiếp tục tu luyện.
Vèo!
Chợt một tiếng vang chui vào lỗ tai Tần Quân, hắn giật mình mở mắt ra. Một thứ đen thui giống mãng xà nhanh chóng quấn lấy Trư Bát Giới phía đối diện. Bên kia cũng có một con giống như vậy đánh hướng Liễu Nhược Lai.
Tần Quân nhanh tay lẹ mắt ôm Liễu Nhược Lai bay lên, Trư Bát Giới da dày thịt béo, hắn không tin gã sẽ bị gì.
Quả nhiên Trư Bát Giới mơ hồ mở mắt ra phát hiện mình bị cái gì kéo.
Trư Bát Giới xoay người chấn vỡ thứ quấn mình:
- Chuyện gì xảy ra?!
Thì ra là một sợi dây leo rất thô dài, thô cỡ người trưởng thành.
Bốn phương tám hướng xuất hiện càng lúc càng nhiều dây leo, muốn quấn chặt ba người Tần Quân.
Tần Quân ôm Liễu Nhược Lai nhanh chóng né tránh, dựa vào cách di chuyển nghịch thiên nhẹ nhàng tránh thoát. Liễu Nhược Lai ở trong ngực hắn treo tim treo gan, rất nhanh nàng đổi thành hưng phấn.
Liễu Nhược Lai tôn sùng reo lên:
- Ngươi thật là lợi hại!
Tần Quân không rảnh để ý tới cô nương ngốc này.
Trư Bát Giới vung hai tay tức giận quát:
- Cút!
Sóng âm chấn nát dây leo xung quanh, bao gồm dây leo đánh hướng Tần Quân, Liễu Nhược Lai. Vì Trư Bát Giới cố ý nên hai người Tần Quân không bị thương, nhanh chóng đáp xuống sau lưng gã.
Tần Quân nhỏ giọng nói, mày kiếm nhíu chặt:
- Tiếp theo đến lượt ngươi biểu diễn.
Tại sao đột nhiên có nhiều dây leo đánh lén? Không lẽ có yêu thú đang ẩn núp?
Đinh!
Vang tiếng nổ điếc tai, Trư Bát Giới lấy cây đinh ba chín lưỡi ra đập xuống đất, đất bùn rẽ ra mỗi hướng, xung lực khủng bố đẩy rừng cây nghiêng ngã, cát bụi bay đầy, mặt đất rung rinh.
Cảnh tượng như có động đất, đặc biệt trong bóng đêm khiến người sợ hãi tuyệt vọng.
Liễu Nhược Lai ôm chặt cánh tay Tần Quân, lúc này nàng đã không lo đến nam nữ khác nhau. Tần Quân cũng không để ý, hắn nhìn quét xung quanh muốn tìm kẻ địch ẩn núp.
Một thanh âm khủng bố âm trầm chui vào lỗ tai họ:
- Khục khục, không ngờ gặp các ngươi tại đây, tìm ra các ngươi là có thể báo cáo với Dạ Đế!