- Còn đây là chim đại bàng cánh vàng. Lý Nguyên Phách chỉ là tên của hắn khi còn sống thôi.
Tần Quân bỗng nhiên nghĩ đến trong Tây Du Ký cũng có chim đại bàng cánh vàng. Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Hầu ca. Hắn không nhịn được hỏi:
- Nếu như có một ngày triệu hoán đến chim đại bàng cánh vàng trong Tây Du Ký, rốt cuộc ai là bản tôn?
- Không có khả năng. Bất luận là sinh ra từ phiên bản nào, bản tôn chỉ biết có một. Ví dụ như, ngươi triệu hoán đến Trư Bát Giới, không có khả năng lại triệu hoán đến Thiên Bồng Nguyên Soái.
Hệ thống giải thích khiến cho Tần Quân không khỏi có chút tiếc nuối. Chim đại bàng cánh vàng trong Tây Du Ký lại là nhân vật giống như Đại Ma Vương, tuyệt đối là tồn tại khủng khiếp vượt qua Thiên Tiên Cảnh.
Chỉ có điều triệu hoán đến Lý Nguyên Phách cũng không tệ. Chí ít người này ngốc, không có đầu óc gì. Hơn nữa lại là một người có mức độ trung thành được đáng giá đầy, khiến cho Tần Quân rất hài lòng.
Sau khi triệu hoán kết thúc, Tần Quân rất chờ mong Lý Nguyên Phách lên sân khấu. Tùy Đường Diễn Nghĩa, Lý Nguyên Phách mười hai tuổi liền đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Hạng Vũ, Lữ Bố nếu như cùng một thời đại với hắn, chắc hẳn cũng phải quỳ.
Nhân vật cuồng phách như vậy, rất thích hợp làm tiên phong!
Vừa nghĩ tới sau này mình leo lên ngôi vị hoàng đế, Quan Vũ và Lý Nguyên Phách dẫn dắt thiên quân vạn mã ngang dọc Nam Vực, tâm hắn chợt dâng trào!
- Lý Nguyên Phách à Lý Nguyên Phách, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!
Tần Quân nhỏ giọng thì thào một câu, sau đó tâm tình liền trấn tĩnh, tiếp tục luyện công, tu luyện Tử Hồng Lôi Pháp.
Đát Kỷ ở bên cạnh lại chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, âm thầm nói:
- Lý Nguyên Phách là ai? Chẳng lẽ là vị cường giả kế tiếp tới bái nhập công tử sao?
Nếu như Tần Quân biết được suy nghĩ của nàng khẳng định sẽ thổ huyết. Xem ra Đát Kỷ trải qua chuyện đặt cược về Tiểu Ly đã có chuẩn bị tâm lý.
...
Trời tờ mờ sáng, đội ngũ liền bắt đầu tiếp tục đi tới.
Tần Quân ngồi ở bên trong xe ngựa, thật ra có thể tiếp tục luyện công. Điều này làm cho năm người Diệp Hiên không nhịn được có chút hâm mộ.
- Sớm biết vậy chúng ta chắc hẳn là cũng mua một chiếc xe ngựa tới.
Mắt Dương Lan buồn ngủ mông lung nói. Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền ở bên cạnh cũng chưa có hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ có điều bọn họ ngược lại không nói gì thêm.
Đội trưởng cấm vệ đi phía trước dẫn đội quay đầu lại cười nói:
- Chúng ta đi là đường tắt. Tối đa bảy ngày liền có thể chạy tới hoàng triều Nam Trác. Tiếp tục kiên trì.
Còn có bảy ngày!
Dương Lan, Diệp Hiên, Mộ Dung Huyền cùng với Tông Ngạn không khỏi trợn trừng mắt.
Chúc Nghiên Khanh thật ra không nói gì thêm. Bộ dạng cô độc lạnh lẽo đi tới. Dường như thân không ở cùng thế giới với những người khác.
Đại khái đi về phía trước ba canh giờ, tới gần giữa trưa, đội ngũ lại thấy được đường nét thành trì hiện ra.
- Đi vào trong tòa thành này, tốc độ nhanh nhất. Chúng ta còn có thể thuận tiện mua lương thực.
Giả Tuân từ bên trong buồng xe đi tới nói. Bọn họ đi đường lệch khỏi quỹ đạo thương lộ. Cho nên có thể gặp được số lượng thành trì có hạn. Nhất là càng tới gần hoàng triều Nam Trác, thành trì của vương quốc Thương Lam phân bố càng xa.
Mọi người tất nhiên không có ý kiến. Lúc này bọn họ liền đi về phía thành trì trước mặt.
- Vì sao trên mặt đất có nhiều hài cốt yêu thú như vậy?
Dương Lan bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Vừa hỏi nàng còn vừa đi về phía một bộ xương trắng giống như hình con chó bên cạnh bụi cỏ.
Nhìn kỹ, liền có thể phát hiện khắp nơi gần đó đều là xương trắng. Phần lớn đều là yêu thú. Cũng có không thiếu xương người. Thậm chí còn có một chút thi thể yêu thú còn chưa hoàn toàn mục nát. Ruồi bay lượn phía trên. Mùi tanh tưởi tràn ngập không trung.
- Các ngươi có chỗ không biết. Vùng này yêu thú khá nhiều. Bên trong hoàng triều Nam Trác, không ít cường giả đều nuôi yêu thú làm sủng vật. Bởi vì luôn luôn có yêu thú trốn tới, làm hại vương quốc xung quanh, vương quốc Thương Lam lại sợ giết lầm, đắc tội với cường giả của hoàng triều Nam Trác, cho nên vùng này rất ít khi tiến hành thanh lý yêu thú lớn. Thậm chí có không ít thành trì còn vội vàng di chuyển.
Giả Tuân giải thích, khiến cho mọi người bừng tỉnh. Đồng thời bọn họ cũng phát sinh một tia đồng tình đối với vương quốc Thương Lam.
Đồng tình thì đồng tình, đội ngũ vẫn phải tiếp tục đi tới.
Rất nhanh, bọn họ lại đi tới trước cửa thành. Sau khi đội trưởng cấm vệ giải thích thân phận, binh sĩ thủ thành lộ ra vẻ mặt cổ quái nói:
- Tiểu bá vương Tần Quân ở trong xe ngựa?
Tiểu bá vương?
Một đám cấm vệ và năm người Diệp Hiên ngẩn người. Chỉ có điều suy nghĩ kỹ một chút, cái danh hiệu tiểu bá vương này lại là rất chuẩn xác đối với Tần Quân.
Ngồi ở bên trong buồng xe, khóe miệng Tần Quân giật giật:
- Ta thế nào lại thành bộ máy học tập rồi?
- Bộ máy học tập là cái gì?
Tiểu Ly hiếu kỳ hỏi. Ánh mắt của Đát Kỷ cũng nhìn về phía hắn.
- Ách... Các nàng không hiểu đâu. Đó là một loại pháp bảo chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết!
Tần Quân làm bộ thần bí nói, trong lòng lại là cười lật trời.
Pháp bảo truyền thuyết!
Toàn thân hai nàng chấn động, mặt lộ ra hướng tới vẻ.
Vào lúc này, mặt đất bắt đầu thoáng có chút chấn động, dẫn đến xe ngựa cũng lay động theo. Sắc mặt Đát Kỷ và Tiểu Ly đồng thời biến đổi. Chỉ nghe Đát Kỷ kêu lên:
- Không tốt! Có một đợt thú triều lớn đang kéo tới về phía bên này!
- Thú triều?
Tần Quân ngẩn người. Theo bản năng hắn liên tưởng đến cục diện thú triều đưa tiễn Hạo Thiên Khuyển trước đây. Đến nay nhớ tới, hắn cũng không nhịn được thấy tim đập nhanh.
Chỉ có điều lấy nhóm cường giả Thái Bạch Kim Tinh ở đây, cũng không sợ thú triều mới đúng.
- Lần này thú triều do một vị yêu vương dẫn dắt!
Sắc mặt Đát Kỷ ngưng trọng nói. Tần Quân nghe được sắc mặt biến đổi.
Yêu vương!
Ít nhất cũng phải đột phá Hóa Hư Cảnh!
Cùng lúc đó, những người khác cũng nhận thấy được sự khác thường. Binh sĩ thủ thành đang cùng đội trưởng cấm vệ nói chuyện, liền vội vàng kêu lên:
- Nhanh vào thành! Đóng cửa thành! Thú triều lại tới!
Thú triều bất luận là ở một vương quốc nào, đều khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Đội trưởng cấm vệ vội vàng chào hỏi các cấm vệ vào thành. Đợi sau khi tất cả đội ngũ đều vào thành, binh sĩ thủ thành nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Lúc này, đường chân trời xuất hiện một vạch đen. Thình lình là thú triều.