Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1024: Chương 1024: Không tin số phận




Nỗi lòng Hắc Hải Vương Kình không bình tĩnh, lo âu tràn ngập trong lòng:

- Thật sự là đại kiếp nạn sắp đến, không ngờ lại một đời Vận Mệnh Chi Tử thức tỉnh. Đây là phúc hay họa đối với Huyền Đương đại thế giới?

Thần Vực, thành bảo Thần Điện.

Hắc Điệp Tiên Tử đứng trên mái hiên nhíu chặt chân mày thanh tú lẩm bẩm:

- Hơi thở này . . . hình như đã cảm ứng ở đâu rồi.

Rất nhanh Hắc Điệp Tiên Tử biến sắc mặt giật mình kêu lên:

- Vận Mệnh Chi Nhãn! Không lẽ hắn đến? Không đúng, đã qua mười mấy vạn năm, hắn không thể đến nữa. Hay Vận Mệnh Chi Tử mới đã thức tỉnh?

Hắc Điệp Tiên Tử càng nghĩ càng hết hồn, người run bần bật như nhớ lại chuyện khủng bố gì.

Hắc Điệp Tiên Tử lẩm bẩm:

- Đó là tồn tại mà sư phụ cũng sợ ba phần.

Hắc Điệp Tiên Tử nhớ hình ảnh Cơ Vĩnh Sinh đụng độ Vận Mệnh Chi Tử đời trước.

Có lẽ trong Huyền Đương đại thế giới không có ghi chép về Vận Mệnh Chi Tử, nhưng ở thiên ngoại Vận Mệnh Chi Tử cao cao tại thượng như Thiên Mệnh Đại Đế trong Huyền Đương đại thế giới, nhận vô số chủng tộc ngước nhìn.

Huyền Đương là người số một nhân tộc ở phương thiên địa này, nhân tộc xưng bá thiên địa này, người đời gọi là Huyền Đương đại thế giới.

Mười mấy vạn năm trước, khi ấy Hắc Điệp Tiên Tử còn nhỏ, Vận Mệnh Chi Tử đời trước giáng lâm Huyền Đương đại thế giới. Vì khi đó danh tiếng Cơ Vĩnh Sinh lan xa thiên ngoại, Vận Mệnh Chi Tử đặc biệt tới khiêu chiến.

Hắc Điệp Tiên Tử không biết kết cục thế nào nhưng sau khi Cơ Vĩnh Sinh trở về sắc mặt khó xem, tuyên bố bế quan.

Vận Mệnh Chi Tử không còn giáng lâm Huyền Đương đại thế giới nữa.

Khuôn mặt Hắc Điệp Tiên Tử rung động, nàng biến mất tại chỗ:

- Hơi thở đó tuyền đến từ Nam Vực, không lẽ . . .?

Vận Mệnh Chi Tử xuất hiện trong Thiên Đình Đại Tần, dù chỉ mới thức tỉnh cũng rất có thể dẫn đến hạo kiếp, cộng thêm tính cách của Tần Quân, Hắc Điệp Tiên Tử rất khó yên lòng.

***

Trung Hoang, Nhan Vương thành.

Thái Thượng Lão Quân đứng trên tường thành nhìn xuống chiến đấu bên dưới. Nhan Vương thành đến, Minh Vương điện sợ hãi vội rút lui, nhưng vẫn có một số sinh linh ngoan cố thề sống chết tác chiến, hiện tại đám người Mông Điềm đang giải quyết đám lâu la này.

Thái Thượng Lão Quân chợt cau mày:

- Hưm?

Dường như Thái Thượng Lão Quân cảm ứng được cái gì, xoay người nhìn hướng nam.

Thái Thượng Lão Quân cau mày lẩm bẩm:

- Đây là hơi thở của thiên đạo? Không đúng, cao cấp hơn thiên đạo.

Thái Thượng Lão Quân nhớ lúc trước Tần Quân vội vã rời đi, hay có liên quan đến việc này?

Thái Thượng Lão Quân vội bấm đốt tay suy tính, rất nhanh biến sắc mặt.

- Sao có thể như vậy? Bệ hạ muốn nghịch mệnh?

***

Đất Đông Hoàng, trong Yêu Hoàng cung.

Mùi đàn hương tràn ngập, năm xà nữ vặn vẹo. Mười mấy yêu vương ngồi hai bên, ca múa thăng bình. Đông Hoàng Thái Nhất ngồi trên đài cao hưởng thụ bình tĩnh hiếm có.

Thiên hạ tranh thế chỉ mình Yêu Hoàng thờ ơ, ít khi bước ra đất Đông Hoàng. Nhiều người cho rằng Đông Hoàng Thái Nhất yếu đuối không có chí lớn, nhưng sinh linh mạnh cỡ nào đánh vào đất Đông Hoàng đều không còn trở ra.

Đông Hoàng Thái Nhất bỗng cau mày, lắc người biến mất trên ngai báu. Các yêu vương vẫn ăn uống linh đình, không chú ý thấy gã rời đi.

Trên nóc Yêu Hoàng cung.

Đông Hoàng Thái Nhất đứng trên tượng đá tam túc Kim Ô, chân mày dính chặt vào nhau.

Đông Hoàng Thái Nhất lẩm bẩm:

- Vì sao ta có cảm giác bất an?

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn hướng phát ra hơi thở, dường như gã có thể thấy Vận Mệnh Chi Nhãn dù cách mấy ngàn vạn dặm.

***

Tia chớp đì đùng trên tầng mây, Thiên Mệnh Đại Đế ngồi xếp bằng luyện công giữa không trung. Huyền lôi giáng xuống người Thiên Mệnh Đại Đế, gã vẫn dửng dưng như tảng đá, không chút phản ứng.

Thiên Mệnh Đại Đế chợt mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện nét nghi ngờ.

Thiên Mệnh Đại Đế nhíu mày lẩm bẩm, vẻ mặt hoang mang:

- Khí lạnh này . . . rất giống hắn.

Người đó đã mấy vạn năm không xuất hiện, từng hứa không đến nữa.

Vậy tại sao bây giờ đến?

Thiên Mệnh Đại Đế tự nhủ:

- Chẳng lẽ có một người khác?

Sau đó Thiên Mệnh Đại Đế lắc đầu cười, lo lắng nhiều có ích gì?

Đánh một trận ngắn ngủi với Thái Thượng Lão Quân cho Thiên Mệnh Đại Đế cảm ngộ mới, nên gã lên chín tầng trời tu luyện. Đến cảnh giới của Thiên Mệnh Đại Đế có chút cảm ngộ đã là khó khăn, gã không muốn bỏ qua cơ hội.

Thiên Mệnh Đại Đế khẽ hừ, tiếp tục nhắm mắt tu luyện:

- Vận Mệnh Chi Tử? Sớm muộn gì ta sẽ vượt qua ngươi, chứng minh cho ngươi biết phàm nhân cũng có thể bao trùm trên vạn tộc!

***

Nam Vực Thiên Thế Giới, tiếng gầm rú không dứt bên tai.

Tôn Ngộ Không, Hình Thiên, Lý Nguyên Bá, Dương Tiễn, Viên Hồng, La Sĩ Tín, Hạng Vũ, Kim Quang Thánh Mẫu, Cửu Linh Nguyên Thánh, Na Tra, mười mấy chiến tướng điên cuồng đánh hướng Vận Mệnh Chi Nhãn.

Vận Mệnh Chi Nhãn được màn sáng bảo vệ, đám người Tôn Ngộ Không không thể đột phá. Hình Thiên đến Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn cũng không thể đánh thủng màn sáng.

Hậu Nghệ đứng trên nóc lâu vũ liên tiếp bắn tên, ánh lửa chiếu rọi nguyên Thánh thành. Vô số dân chúng, tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Mấy trăm hòn đảo bay rung lắc, Thánh thành cũng vậy.

Liễu Nhược Lai ôm Tần Quân, hắn nhắm mắt cắn răng, trên mặt nổi gân xanh rõ ràng rất đau đớn.

Vận Mệnh Chi Nhãn cố ý phô bày hình ảnh bi thảm liên quan Tần Quân trong sợi chỉ vận mệnh rót vào óc hắn, khiến hắn hiểu đối diện vận mệnh thì bất cứ sinh linh nào cũng phải thần phục.

Liễu Nhược Lai thì thào:

- Cần gì như vậy?

Liễu Nhược Lai không phải hỏi Tần Quân mà đang hỏi vận mệnh.

Vận Mệnh Chi Nhãn ở trên trời chợt khép mắt rồi mở ra, uy áp khiếp người giáng xuống. Đám tướng quân Tôn Ngộ Không, Hình Thiên cảm giác lực lượng khó tả rơi xuống vai mình, mọi người rớt nhanh xuống, tốc độ như sao băng rơi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đám tướng liên tục rớt xuống thành, đập sập các lâu vũ, bụi mù bay lên.

Tần Quân dựa vào ngực Liễu Nhược Lai chợt mở mắt ra, hoa văn tử diễm giữa trán vặn vẹo.

Liễu Nhược Lai cau mày. Mắt Tần Quân bắn ra tia sáng đỏ khiến người không thấy rõ con ngươi, thân thể run rẩy chậm rãi đứng lên.

Khí thế bá đạo tuyệt luân phát ra từ người Tần Quân, sinh linh toàn Nam Vực Thiên Thế Giới đều cảm nhận được.

Bạch Trạch trợn to mắt đẹp đầy khó tin nhìn Tần Quân:

- Hơi thở này . . .

Mấy trăm vạn sinh linh Thánh thành ngước lên nhìn.

Tần Quân chậm rãi bay lên, Tam Muội Chân Hỏa tràn ra khỏi người lại ngưng tụ thành Cực Viêm Ma Thần ảo phủ lên ngoài người hắn. Khác với lúc trước, Cực Viêm Ma Thần lần này như vật sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.