Năm Thái Ất Huyền Tiên hết hồn cùng ngoái đầu nhìn. Trên ngọn núi nhỏ chỗ Tần Quân cắm trại có một nam nhân cuồng dã đứng trên vách đá nhìn bọn họ, tóc bay rối, nhe răng cười cuồng như đang chế giễu bọn họ quá yếu.
Nam nhân cầm đại đao rống to:
- To gan! Dám đánh lén Ma Tôn đại nhân!
Nam nhân vạm vỡ xách đao bay hướng núi nhỏ muốn chém đầu Hậu Nghệ.
Khóe môi Hậu Nghệ cong lên bắn ra một mũi tên, thì thào:
- Đồ ngu!
Phập!
Nam nhân vạm vỡ cầm đao không kịp phản ứng đã bị bắn bể đầu, máu phun ra. Đám tu sĩ há hốc mồm nhìn, biểu tình kỳ dị.
Minh Mộng Ma Tôn và bốn Thái Ất Huyền Tiên xoe tròn mắt.
Diệt gọn Thái Ất Huyền Tiên?
Con ngươi Dương Tiễn co rút, lòng thầm sợi hãi. Không uổng là đại thần thượng cổ, uy lực một mũi tên đã khủng bố như vậy.
Minh Mộng Ma Tôn ôm bả vai phải chạy máu hét to, thanh âm tràn ngập sợ hãi:
- Mau trốn!
Minh Mộng Ma Tôn mạnh cỡ Đại La Kim Tiên cảnh sơ kỳ còn thấy hoảng, bốn Thái Ất Huyền Tiên khác vội xoay người bỏ chạy.
Vù vù vù vù vù!
Hậu Nghệ nhanh chóng bắn ra bốn mũi tên xé rách không trung, bắn bể đầu bốn Thái Ất Huyền Tiên chạy trốn. Bọn họ không kịp lao ra Khố Thạch thành.
Hậu Nghệ định lao hướng Minh Mộng Ma Tôn nhưng giọng Bạch Trạch truyền đến:
- Đừng giết nàng!
Hậu Nghệ thầm thắc mắc nhưng nghe lời không bắn tiếp. Bạch Trạch có xu hướng thành quân sư số một, nên Hậu Nghệ nể mặt nàng. Có lẽ Bạch Trạch có kế sách gì.
Tĩnh!
Toàn thành yên tĩnh!
Cùng với Minh Mộng Ma Tôn biến mất, trong thành liên tiếp vang tiếng hút không khí.
Dương Tiễn hít sâu một hơi bình ổn nỗi lòng, lao hướng chiếc pháp thuyền bay của Minh Vương điện, đây là chiến lợi phẩm.
Một trận đại chiến có thể tiêu diệt nguyên Khố Thạch thành đã nhanh chóng kết thúc, làm tu sĩ trong thành sững sờ nửa ngày.
Dương Tiễn thu về pháp thuyền bay rồi lao hướng ngọn núi nhỏ, trong thành rộ lên tiếng ồn ào lật nóc.
- Trời, năm Thái Ất Huyền Tiên cứ thế bị diệt gọn?
- Trên ngọn núi nhỏ kia rốt cuộc ẩn giấu tồn tại khủng bố cỡ nào?
- Thái Ất Huyền Tiên? Thật không vậy?
- Xàm, lão tử là Thái Ất Tán Tiên, có thể đoán ra năm người đó là Thái Ất Huyền Tiên!
- Nghe đồn thuộc hạ của Tần Thánh Đế cường giả như mây, quả nhiên là thật . . .
Hậu Nghệ nghe những tiếng kinh kêu kia, lắc đầu cười bí hiểm, xoay người đi hướng pháp lâu.
Chín con rồng nằm sấp dưới đất trân trân nhìn Hậu Nghệ. Năm mươi binh sĩ Đế Vệ quân mặt không biểu tình, nhưng trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Quá mạnh!
Thật vô địch!
Bạch Trạch cười khẽ nói:
- Nếu giết vị Đại La kia thì Minh Vương điện và chúng ta hoàn toàn thành kẻ thù không đội trời chung, sẽ ảnh hưởng kế hoạch chính của bệ hạ. Thả nàng ra một con đường sống vừa lúc mượn miệng của nàng chấn nhiếp Minh Vương điện!
Hậu Nghệ gật đầu nói:
- Bạch quân sư nói có lý.
Một Đại La đối với Minh Vương điện như thịt trong lòng bàn tay, quan trọng còn hơn nhi tử ruột.
Chợt phía chân trời truyền đến tiếng hót.
Nhóm Bạch Trạch ngoái đầu lại thấy Trọng Minh Điểu ngậm lưỡi hái bay nhanh đến, đó là Minh Vương Liêm của Minh Mộng Ma Tôn.
Dương Tiễn giật mình kêu lên:
- Ủa? Sao Trọng Minh Điểu theo đến?
Mắt Hậu Nghệ lóe tia kỳ dị.
Bạch Trạch bấm đốt tính toán, cười nói:
- Bệ hạ luôn mang theo nó, chẳng qua khiến nó giữ khoảng cách với chúng ta.
Mọi người đã hiểu, trí tuệ như Tần Quân đúng là sẽ làm như vậy.
Trọng Minh Điểu bay nhanh đến, bỏ qua ba người trực tiếp chui vào pháp lâu.
Tần Quân đang tu luyện bị nó làm hết hồn, vội nói:
- Đừng đụng trẫm, đang luyện công!
Trọng Minh Điểu nghe vậy ném Minh Vương Liêm xuống đất, ma khí khủng bố bám trên bề mặt liêm khiến người nhìn tim đập chân run.
Đây chẳng phải là pháp bảo của Minh Mộng Ma Tôn sao?
Mắt Tần Quân sáng rực, lúc trước Minh Mộng Ma Tôn dựa vào Minh Vương Liêm áp chế Lý Nguyên Bá, chứng minh bảo bối này đẳng cấp rất cao.
Nhưng giờ đang phút then chốt hấp thu Dạ Tình Đàm Hoa, Tần Quân chỉ có thể chịu đựng.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Khố Thạch thành, trong rừng cây cách thành hơn mười dặm.
Minh Mộng Ma Tôn nằm trên cây, bụng bị xuyên thủng cái lỗ to đẫm máu. Mới rồi Trọng Minh Điểu tấn công cướp Minh Vương Liêm của nàng, nhưng Minh Mộng Ma Tôn không thấy rõ bộ dạng của nó.
Minh Mộng Ma Tôn cực kỳ bàng hoàng, sợ hãi vô tận như sóng triều buốt giá từ lòng bàn chân lan tràn đến đỉnh đầu, người nàng lạnh lẽo:
- Thứ vừa rồi . . .
Minh Mộng Ma Tôn dựa vào thân cây nghỉ ngơi một nén nhang mới lấy lại chút sức lực.
Minh Mộng Ma Tôn run rẩy gượng dậy, chuẩn bị trở về Minh Vương thành.
Minh Mộng Ma Tôn không dám tưởng tượng lần này trở về sẽ chọc giận Vương Tứ nhiều thế nào. Chết năm Thái Ất Huyền Tiên, còn làm mất Minh Vương Liêm, quan trọng nhất là nàng còn chưa thấy mặt Tần Quân, hắn thăng cấp thành đại ma vương trong lòng Minh Mộng Ma Tôn.
Minh Mộng Ma Tôn thề sau này tuyệt đối không đi gây sự với Tần Quân nữa, mũi tên của Hậu Nghệ và tốc độ của Trọng Minh Điểu làm Minh Mộng Ma Tôn nhớ lại là da đầu tê dại.
***
Cuộc chiến Khố Thạch thành như lốc xoáy truyền khắp Trung Hoang.
Minh Mộng Ma Tôn mang theo năm Thái Ất Huyền Tiên đi bắt Tần Thánh Đế nhưng gần như toàn quân bị diệt, tin tức như bom tấn làm người nghe kinh kêu.
Trung Hoang là địa bàn của Minh Vương điện, bình thường có tu sĩ của thế lực khác qua lại nhưng nơi này tuyệt đối là sân nhà của Minh Vương điện. Vậy mà có người dám gây sự trong Trung Hoang, còn giết năm Thái Ất Huyền Tiên của Minh Vương điện.
Càn rỡ còn hơn Long Đế, Tần.
Minh Vương thành.
Minh Mộng Ma Tôn chưa trở về điện chủ Vương Tứ đã nhận được tin tức.
Vương Tứ tức điên gầm lên:
- Cái gì? Toàn quân bị diệt?
Trong thời gian này Vương Tứ cảm thấy chuyện gì cũng không suôn sẻ.
Minh Vương Tòng Giả quỳ dưới đất trầm giọng nói:
- Theo tin tức đáng tin dường như Tần Thánh Đế mang theo một cường giả đạo tên tiêu diệt năm Thái Ất Huyền Tiên trong chớp mắt, nguyên thần không kịp xuất khiếu. Ma Tôn đại nhân thì không rõ sống chết . . .
Vương Tứ tức giận người run rẩy, hơi thở tiết ra ngoài làm nguyên Minh Vương thành rung rinh, vô số tu sĩ tim đập chân run.
Một tiếng cười tà âm u vang lên:
- Ô, có chuyện gì chọc giận điện chủ như thế?
Một bóng người mặc áo tím kèm theo tàn ảnh nhanh chóng bước tới, yêu khí như làn khói tím lượn lờ toàn thân, áo đầy hoa văn con mắt làm người nhìn da đầu tê dại. Khuôn mặt hơi tuấn tú nhưng mắt lóe tia sáng lạnh như sát ý thực chất.
Vương Tứ nhìn thấy nam nhân kia hừ lạnh nói:
- Bách Mục Yêu Quân không mời mà đến, là không thèm để ta vào mắt?