Dương Tiễn một đường bay ngược ra xa mấy vạn dặm, dọc đường không biết đụng nát bao nhiêu ngọn núi, khảm vào vách ngọn núi cao, các khe nứt uốn lượn dọc theo người gã rậm tạp như mạng nhện.
Sở Câu Hoài đến trước mặt Dương Tiễn, giễu cợt trên cao nhìn xuống gã, cười khẩy nói:
- Biết lợi hại chưa?
Ý thức của Dương Tiễn mơ hồ, toàn thân đau nhức như bị xé rách. Dương Tiễn mở Chí Tôn Pháp Nhãn ra tức giận trừng Sở Câu Hoài, chỉ muốn bầm thây gã.
Sở Câu Hoài lạnh nhạt nói:
- Làm đồ đệ của ta, nếu không thì chết.
Dương Tiễn không thể khống chế thân thể nhưng hé môi thốt ra một chữ:
- Cút!
Cút?
Biểu tình kiêu ngạo của Sở Câu Hoài trở nên dữ tợn. Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tưởng thần tiên sẽ nhân từ với bất cứ sinh linh nào sao?
Nghĩ vậy Sở Câu Hoài giơ tay lên định cho Dương Tiễn nếm mùi đau khổ thật sự.
Chợt truyền đến tiếng quát:
- Dừng tay!
Sở Câu Hoài giật mình quay đầu lại.
Hai nữ nhân bay tới, một người mặc áo trắng bề ngoài như thiếu nữ, một người mặc áo vàng phong hoa tuyệt đại.
Người tới chính là Bạch Trạch và Kim Quang Thánh Mẫu.
Thấy hai nàng làm mắt Sở Câu Hoài sáng rực. Bề ngoài Bạch Trạch là thiếu nữ nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo rất đẹp. Kim Quang Thánh Mẫu kém cạnh hơn chút nhưng khí độ ung dung rất có ý nhị. Hai nữ nhân đứng chung hình thành bức tranh tuyệt đẹp.
Sở Câu Hoài trầm giọng hỏi:
- Các người là ai?
Mặc dù hai nữ nhân xinh đẹp nhưng dám cản trở gã làm việc thì tuyệt đối không nương tay. So với tiền đồ thì hồng phấn xương khô chẳng đáng gì.
Bạch Trạch trầm giọng hỏi:
- Vậy còn ngươi là ai?
Bạch Trạch đã tính ra đối phương có tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh sơ kỳ, cường giả như vậy nếu lúc trước nàng chưa phục hồi đỉnh cao thì Thiên Đình Đại Tần sẽ gặp nạn.
Có lẽ Bồ Đề Tổ Sư sẽ ra tay, nhưng không chắc chắn.
Sở Câu Hoài hừ lạnh:
- Hừ! Các nàng tốt nhất đừng xen vào, không thì đừng trách bản tiên không khách sáo!
Thần tiên ở trên cao ba ngàn thế giới nhưng bọn họ là đặc sứ Cổ Tiên giới, không thể lạm sát vô tội.
Thần tiên mà không có chút xíu nhân từ thì ba ngàn thế giới không tồn tại, huống chi thiên đạo có tiêu chuẩn sát kiếp nghiệp lực, tạo ra nhiều sát nghiệt thì độ kiếp càng nguy hiểm.
Dương Tiễn thấy người đến là Bạch Trạch cùng với Kim Quang Thánh Mẫu mới tham gia thì rất sốt ruột, gã không hiểu tại sao bệ hạ phái hai nữ nhân đến.
Dương Tiễn khó khăn kêu lên:
- Trốn mau!
Kim Quang Thánh Mẫu không nói nhiều, giơ hai tay lên, hai mươi mốt cây cột dài xuất hiện trong không trung, mỗi cách vài trăm thước khoanh vòng không gian mười dặm. Kim Quang Thánh Mẫu lại vung tay áo, hai mươi mốt huyền kính tỏa ánh sáng vàng bay ra khỏi ống tay áo rơi trên những cây cột.
Huyền kính ánh sáng vàng phản chiếu ánh sáng rực rỡ hoa mắt trên không trung.
Sở Câu Hoài bật cười:
- Muốn bày trận?
Mặc dù tu vi của Kim Quang Thánh Mẫu đến Đại La Chí Tiên cảnh trung kỳ làm Sở Câu Hoài hơi ngạc nhiên, Đại La Chí Tiên nho nhỏ có thể bày ra trận gì? Huống chi là nữ.
Sở Câu Hoài đầy hứng thú nhìn Kim Quang Thánh Mẫu bày trận, mắt đầy giễu cợt.
Mặt Bạch Trạch không biểu tình, lòng thầm trào phúng, thật là một tiên nhân ngông cuồng tự phụ.
Kim Quang Thánh Mẫu không đáp lại, hai tay bắt pháp ấn. Hai mươi mốt huyền kính ánh sáng vàng xoay tròn, hai tay Kim Quang Thánh Mẫu vỗ hư không. Tiếng sấm nổ vàng, mấy huyền kính ánh sáng vàng rung rung, mặt kính bắn ra tia sáng vàng bay hướng Sở Câu Hoài.
Sở Câu Hoài nhếch mép vỗ tay phải.
Trận pháp không chịu nổi một kích!
Nhưng mấy luồng sáng vàng tốc độ siêu mau rơi vào người Sở Câu Hoài, cơ thể gã bị bắn trúng hóa thành bãi máu, khiến người sợ hãi.
Sở Câu Hoài giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?!
Sở Câu Hoài vội vận chuyển pháp lực ức chế vết thương do ánh sáng vàng mang lại.
Kim Quang Thánh Mẫu phớt lờ Sở Câu Hoài, lầm lì tạo ra tiếng sấm, thúc đẩy Kim Quang trận. Từng luồng sáng vàng từ bốn phương tám hướng bắn tới, Sở Câu Hoài hoảng hồn vội vận chuyển pháp lực kết thành màng bảo vệ thân thể kín kẽ.
Dương Tiễn kinh dị nhìn, gã có ký ức trong Phong Thần Diễn Nghĩa, có nghe về Thập Tuyệt trận nhưng không ngờ nó mạnh như vậy.
Bạch Trạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Tiễn, chộp vai gã, hai người rời khỏi Kim Quang trận.
Con ngươi Sở Câu Hoài co rút, vì gã không thấy rõ tốc độ của Bạch Trạch.
Nàng này cũng bất phàm!
Lòng Sở Câu Hoài bùng cháy lửa giận, không ngờ gã đã đánh giá thấp hai nữ nhân. Sở Câu Hoài quê quá hóa giận vung hai cánh tay đánh tan ánh sáng vàng bắn tới.
Kim Quang Thánh Mẫu lạnh nhạt nói:
- Vào Kim Quang trận rồi thì ngươi phải lột lớp da!
Kim Quang Thánh Mẫu tựa như nữ thần cao cao tại thượng, hai tay vận chuyển Kim Quang trận. Từng luồng sáng vàng như bóng kiếm thoáng hiện trong phạm vi vài dặm điên cuồng bắn hướng Sở Câu Hoài, làm gã không thể nhúc nhích.
Vì ánh sáng vàng quá dày đặc, Sở Câu Hoài rất khó di chuyển.
Sở Câu Hoài kinh hoàng thầm nghĩ:
- Đây rốt cuộc là pháp trận gì?
Nhớ lại lúc trước đã coi khinh Kim Quang trận càng làm Sở Câu Hoài điên tiết, gã cảm thấy mình bị dắt mũi.
Bạch Trạch lẩm bẩm:
- Hay cho Kim Quang trận.
Dương Tiễn ở bên cạnh kiêng dè nhìn trận này, gã đã đến Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ, nếu không bị thương thì gã có thể tìm cách chạy thoát. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa Dương Tiễn biểu hiện rất mạnh mẽ, nhưng chiến tích của gã đa số là đánh lén, hoặc giống nhóm Na Tra xin sư phụ hỗ trợ.
Trong đệ tử đời thứ ba thì Dương Tiễn đứng đầu.
Sở Câu Hoài tức giận quát:
- Phá cho ta!
Lửa cháy hừng hực bộc phát từ cơ thể Sở Câu Hoài bao trùm vô số ánh sáng vàng bắn tới, cũng lan hướng hai mươi mốt huyền kính ánh sáng vàng.
Ầm!
Kim Quang trận vẫn bị phá, hai mươi mốt huyền kính ánh sáng vàng xoay tròn bay ngược đi các hướng.
Sở Câu Hoài Đại La Thủy Tiên cảnh đụng độ Kim Quang Thánh Mẫu, thực lực hai bên có cách biệt nhất định.
Kim Quang Thánh Mẫu bị phản phệ phun ngụm máu tức ngực, hơi thở suy yếu.
Sở Câu Hoài thành công phá trận sắc mặt không tốt hơn gì, người đẫm máu rất thảm. Lưng Sở Câu Hoài lên xuống theo nhịp thở, lửa giận làm biểu tình của gã cực kỳ dữ tợn.
Sở Câu Hoài rít qua kẽ răng:
- Ta muốn giết các ngươi!
Kim Quang trận làm máu thịt của gã thành máu loãng, đau đớn khắp người, ánh mắt nhìn Kim Quang Thánh Mẫu không còn say mê mà là oán hận.
Dương Tiễn cắn răng nói:
- Chúng ta mau lùi đi!
Bị Đại La Thủy Tiên cảnh đụng làm xương toàn thân Dương Tiễn suýt nát, lúc này gã như phế nhân, không có sức chiến đấu, chỉ có thể miễn cưỡng bay lơ lửng.