- Người nào giết con ta!
Một âm thanh tràn ngập phẫn nộ cùng sát ý truyền đến, mấy trăm vạn sinh linh bị chấn động đến đầu não u ám.
Sắc mặt của Lâm Xuyên đại biến, không nghĩ tới Thánh Nhân tới nhanh như vậy.
Nếu không phải Lâm Thánh Tiên vực cùng Thiên Hổ Tông cách nhau quá xa, Thánh Nhân nhất niệm liền có thể đuổi tới, đáng tiếc hắn vẫn là tới chậm một bước, con trai đã tan tành mây khói.
Lâm Ngọc Kỳ bị dọa đến thân thể run rẩy, nàng chỉ có tu vi Chân Tiên cảnh, Chân Tiên hai mươi tuổi, thiên phú đã thật lợi hại, nhưng ở thời khắc này, nàng nhỏ bé như hạt bụi.
Tần Quân kéo bờ eo của nàng qua, để áp lực của nàng lập tức giảm nhỏ.
Ầm ầm...
Cuồng phong gào thét, mấy trăm vạn sinh linh cùng nhau ngẩng đầu nhìn, kém chút hù chết bọn hắn.
Chỉ thấy một thủ chưởng cự đại còn to lớn hơn Lâm gia Tiên Sơn đang rơi xuống, giống như thiên băng, phong áp kinh khủng để các sinh linh cảm giác giống như bị một tòa núi cao đè ép, một số sinh linh tu vi yếu cùng hạ nhân Lâm gia trực tiếp ngã sấp trên mặt đất.
- Đó là…
Lâm Ngọc Kỳ hoảng sợ nhìn cự thủ, nàng chưa bao giờ gặp qua Thánh Nhân, đối mặt Thánh uy, chỉ cảm thấy linh hồn run rẩy.
- Đừng sợ.
Tần Quân nhìn cự thủ, nhẹ giọng nói, Lâm Ngọc Kỳ chẳng biết tại sao, vậy mà trấn định lại, rúc vào trong ngực Tần Quân, tựa hồ lồng ngực Tần Quân chính là bến cảng an toàn nhất của nàng.
Một thiên trụ kim sắc bỗng nhiên từ giữa hai tòa sơn phong toát ra, bay thẳng thiên khung, xuyên phá cự thủ.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, mấy trăm vạn sinh linh đều không kịp phản ứng, cự thủ liền bị Hỗn Độn Tử Kim Bổng quấy tán.
- Hừ! Dám phạm Bệ Hạ của ta! Còn không mau đi ra nhận lấy cái chết!
Tôn Ngộ Không hét giận dữ, tựa như Ma Thần gào thét, rung động tâm linh.
Phía trên xuất hiện một bóng người, hắn mặc bạch bào, hắc phát loạn vũ, thể cốt hơi có vẻ gầy gò, nhưng cho người ta một loại khí thế Hạo Nhiên Chí Thượng.
Thiên Hổ Tông Thánh Nhân!
- Cái Yêu Hầu này.
Bạch Bào Thánh Nhân nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh.
Gần đây có một Yêu Hầu danh chấn vũ trụ, chém giết mười mấy Thánh Nhân, trong đó bao quát hai Thánh Nhân của Thiên Hổ Tông bọn hắn.
Yêu Tộc Thánh Nhân thưa thớt, hơn nữa còn là Yêu Hầu, thân phận của Tôn Ngộ Không miêu tả sinh động.
Tề Thiên Đại Thánh!
Giờ khắc này, lửa giận của Bạch Bào Thánh Nhân giống như thủy triều thối lui, thay vào đó là hoảng sợ vô tận.
- Tề Thiên Đại Thánh ở đây, chẳng lẽ kẻ này là Tần Thiên Đế?
Bạch Bào Thánh Nhân nhìn về phía Tần Quân, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều, hắn là nghe nói dưới tay Tần Thiên Đế không chỉ một vị Thánh Nhân.
Thậm chí còn có Cực Viêm Ma Thần tồn tại.
Xong…
Bạch Bào Thánh Nhân triệt để trợn tròn mắt, không biết nên làm cái gì.
Hắn muốn lui, nhưng lại sợ làm Tôn Ngộ Không tức giận lôi đình xuất thủ.
Tràng diện trong nháy mắt yên lặng lại, mấy trăm vạn sinh linh hoảng sợ nhìn qua Bạch Bào Thánh Nhân cao cao tại thượng, còn tưởng rằng Bạch Bào Thánh Nhân tìm giết hung thủ giết Thạch Vô Song.
Thật tình không biết, vị Thánh Nhân trước mắt này đã bị dọa phá can đảm.
Hỗn Độn Tử Kim Bổng co lại, Tôn Ngộ Không bay lên, giễu cợt nói:
- Làm sao? Không dám tiếp tục tiến công?
Sắc mặt của Bạch Bào Thánh Nhân vô cùng khó coi, trong đầu cấp tốc nghĩ đến làm sao toàn thân trở ra.
Tôn Ngộ Không vừa hiển lộ, lập tức gây nên oanh động.
- Đó là con khỉ?
- Là một Hầu Vương!
- Gần đây làm sao có nhiều Yêu Hầu cường thế như vậy? Đầu tiên là Tề Thiên Đại Thánh, lại là cái này.
- Tề Thiên Đại Thánh...
- Chẳng lẽ hắn là Tề Thiên Đại Thánh!
Mấy trăm vạn sinh linh triệt để kích động lên, bình thường không có tin tức Yêu Hầu kinh thiên động địa, mấy ngày trước đây mới xuất hiện một vị Tề Thiên Đại Thánh, không có khả năng lại xuất hiện một vị Yêu Hầu khác dám chống lại Thánh Nhân.