Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 398: Chương 398: Lão đầu thần bí




Chậc!

Bị lừa rồi sao?

Vẻ mặt của Tần Quân nháy mắt liền trở nên vô cùng đặc sắc, Lôi Chấn Tử nhíu mày nói:

- Để ta bay lên xem thử đã, các ngươi đứng yên đó đi.

Nói xong thì Lôi Chấn Tử liền giang rộng phong lôi song sí bay lên trời.

Xẹt ——

Ngay lúc sắp bay ra khỏi khe núi, Lôi Chấn Tử giống như bị đập lên một cái lưới điện, lôi điện quấn quanh khắp người gã, khiến cho gương mặt của gã trở nên vặn vẹo, cũng may là gã tinh thông lôi pháp, toàn thân run lên một cái liền bay xuống dưới.

Một màn này khiến cho đồng tử của Tần Quân co rút lại, chết tiệt, sẽ không phải là rơi vào bẫy rồi đấy chứ?

Ngẫm kỹ lại thấy cũng có thể lắm, thời gian một ngày đủ để đám ma tu kia báo tin về, hoặc có lẽ là bọn họ có thủ đoạn gì đó có thể qua mặt được ba người Tần Quân.

- Bên trên có cấm chế, hơn nữa còn rất mạnh, ta không cách nào đột phá được.

Lôi Chấn Tử nói với vẻ mặt âm trầm.

Viên Hồng không khỏi lên tiếng nói:

- Để ta tới thử xem!

- Không được!

Tần Quân vội vàng ngăn gã lại.

Mặc dù Viên Hồng mạnh hơn Lôi Chấn Tử, nhưng gã lại không tinh thông lôi pháp, vạn nhất có chuyện gì thì sao?

Nhưng cân nhắc tới lòng tự trọng của Viên Hồng, Tần Quân chỉ đành nói:

- Vạn nhất kinh động Thâm Uyên Môn thì phải làm sao đây? Chúng ta cứ đi tiếp lên phía trước đi, để tránh bị bọn chúng bắt ba ba trong lọ.

Viên Hồng nghe vậy thì trái tim nhất thời trầm xuống, sau đó mới gật đầu.

Ba người lại tiếp tục lên đường, nhưng bởi vì sự tồn tại của cấm chế, khiến cho bọn họ càng thêm cẩn thận chú ý hơn.

- U u Ma Hoàng hành… thê thê bạch cốt lộ…. bạt kiếm dục vô địch… bình sinh nhâm ngã tiếu….

Ngay đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng ngâm thơ già cỗi tang thương, thanh âm đứt quãng, hữu khí vô lực, nhưng lại truyền vào tai ba người Tần Quân rất rõ ràng.

Bạt kiếm dục vô địch, bình sinh nhâm ngã tiếu?

Tần Quân nhíu mày, khẩu khí quả đúng là cuồng vọng, xem ra đối phương không phải hạng vô danh tiểu tốt.

Ít nhất hắn sẽ không cho rằng có kẻ rỗi hơi chuyên môn chạy tới chỗ này ra vẻ, vì dù sao thì ở trên đầu cũng có cấm chế.

Ba người nhanh chóng bước tới, đi khoảng chừng gần năm ngàn mét, qua một chỗ ngoặt ở khe núi, bọn họ mới nhìn thấy có một vị lão giả ngồi trên một khối đá lớn gật gà gật gù muốn ngủ gục, lão gầy như khúc củi, trên người mặc hắc bào rách nát, toàn thân đều là bụi đất bám từng lớp, chắc cũng mấy chục năm rồi không tắm rửa gì, hai bàn tay cầm một thanh kiếm đá, đầu gối lên mu bàn tay, ngồi ngơ ngẩn giống như một tên ăn mày.

- Bệ hạ cẩn thận, người này không đơn giản!

Viên Hồng đứng chặn ở trước mặt Tần Quân, Tần Quân bĩu môi thầm nghĩ, ta cũng biết rõ là lão không đơn giản, có tên ăn mày nào tới được chỗ này để ăn xin chắc?

Lôi Chấn Tử cao giọng hỏi:

- Lão đầu ở đằng trước, ngươi là người phương nào vậy?

Nghe thấy có người hỏi, lão đầu lôi thôi kia không khỏi quay đầu nhìn về phía bọn họ, cả buổi trời mới hoàn toàn mở mí mắt ra nổi, đôi mắt mơ ngủ mông lung, lão vừa giơ tay cạy đất trên người vừa nghi hoặc hỏi:

- Sao chỗ này lại có người thế này? Ta đang nằm mơ à?

- …..

Khóe miệng của ba người Tần Quân giật giật, không phải là gặp một lão già ngốc đấy chứ?

Lúc này, lão giả lôi thôi kia đột nhiên lóe lên xuất hiện trước mặt Tần Quân, ngay cả Viên Hồng và Lôi Chấn Tử đều không kịp phản ứng, lão nắm lấy cánh tay của Tần Quân, bắt đầu ngửi ngửi.

- To gan!

Lôi Chấn Tử vô cùng tức giận, đánh ra một chưởng, đánh thẳng về phía sau đầu của lão giả kia.

Ba ——

Thân thể Lôi Chấn Tử lại bay ngược ra ngoài, Tần Quân há hốc miệng, hắn thậm chí còn không nhìn thấy rõ lão giả lôi thôi này ra tay thế nào nữa.

Viên Hồng trừng to hai mắt, đánh ra một côn, toàn thân của lão giả lôi thôi kia nhoáng lên một cái liền trở về ngồi lại trên tảng đá cách đó mấy chục mét, toàn bộ quá trình không quá ba giây.

- Mẹ ơi! Không phải là gặp trúng siêu cấp cường giả ẩn thế nào đó rồi chứ…

Trong lòng Tần Quân mắng to một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn xối xả, vốn còn muốn dẫn theo Viên Hồng và Lôi Chấn Tử đại sát tứ phương ở Ma Đạo, không ngờ vừa mới đi tới đã bị đánh phủ đầu.

Vừa rồi tuy rằng chỉ giao thủ trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng hắn có thể nhìn ra rõ là Lôi Chấn Tử và Viên Hồng liên thủ cũng không phải là đối thủ của vị lão giả lôi thôi này.

- Xem ra thật sự là người sống.

Lão giả lôi thôi thì thào tự nói, mí mắt khép lại, giống như lại muốn ngủ tiếp.

Lôi Chấn Tử mặt mày gầm gừ hung tợn đang xách Hoàng Kim côn chuẩn bị liều mạng đánh một trận với lão giả kia, Tần Quân vội vàng la lên ngăn gã lại:

- Lôi Chấn Tử! Không thể lỗ mãng!

Lôi Chấn Tử vẫn luôn nghe lời Tần Quân, dù sao thì độ trung thành cũng đã lên tới hơn chín mươi lăm, gần tới mức tử trung luôn rồi.

- Chúng ta đi thôi!

Tần Quân liếc nhìn lão giả lôi thôi kia một cái rồi trầm giọng nói, đừng nên chọc tới lão quái vật này thì hơn.

Viên Hồng và Lôi Chấn Tử đành phải cố đè nén lửa giận trong lòng mà gật đầu, bọn họ cũng không phải ngu ngốc, biết rõ nếu như đánh nhau thì người thua sẽ là bọn họ.

Mấy người Tần Quân vòng qua lão giả lôi thôi kia, vội vàng đi về phía trước.

Đại khái tới lúc đi ra gần trăm bước thì lão kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Quân, đôi mắt đục ngầu nhìn Tần Quân chằm chằm, thiếu chút nữa dọa Tần Quân bị đau tim.

- Mẹ kiếp! Ngươi có bệnh à!

Bởi vì hết hồn cho nên Tần Quân nhịn không được mở miệng mắng, vừa nói xong thì hắn liền hối hận.

Lão giả lôi thôi giống như nghe không hiểu, cứ nhìn chằm chằm vào Tần Quân, nhìn tới mức lông tơ toàn thân hắn dựng đứng.

Lôi Chấn Tử và Viên Hồng cũng vội vàng chen lên đứng che trước mặt Tần Quân, đề phong lão giả lôi thôi kia ra tay.

- Sao trên người của ngươi lại có Mệnh Vận Chi Luân?

Lão giả lôi thôi kia mở miệng hỏi, Tần Quân nghe xong không khỏi nhíu mày, thượng cổ chi hồn cũng từng nói là trên người hắn có Mệnh Vận Chi Luân, nhưng mẹ nó đó rốt cuộc là thứ gì chứ?

Lẽ nào chính là trấn quốc trọng khí la bàn hoàng kim mà Nam Trác hoàng triều ban thưởng khi đó?

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Quân trầm giọng hỏi, tim đập dồn dập hơn.

Ông trời bất công, dám chơi ta!

Vừa mới tới đã gặp phải lão quái vật như thế này rồi.

- Tại sao ngươi lại có Mệnh Vận Chi Luân!

Lão giả lôi thôi kia cứ cầm chặt tay của Tần Quân kích động hỏi, trong đôi mắt đục ngầu kia đột nhiên hiện lên từng đường tơ máu vằn vện, Tần Quân nhìn thấy mà trong lòng giật thót.

Trên đời này chỉ có kẻ điên là không nên chọc.

Bởi vì bọn họ không biết sợ….

- Mệnh Vận Chi Luân là cái gì… chẳng lẽ chính là một cái la bàn hoàng kim à?

Tần Quân cắn răng hỏi, la bàn hoàng kim kia từ sau khi tiến vào trong cơ thể hắn thì liền biến mất không thấy tăm hơi, hắn có muốn lấy ra cũng không được, giống như căn bản không có cái la bàn hoàng kim nào tồn tại hết.

- Cái gì mà la bàn hoàng kim, Mệnh Vận Chi Luân chính là Mệnh Vận Chi Luân!

Lão giả lôi thôi kia trầm giọng quát, Lôi Chấn Tử vốn nóng tính nghe xong liền lên tiếng mắng:

- Rốt cuộc ngươi muốn gì đây hả, bệ hạ của chúng ta căn bản không biết Mệnh Vận Chi Luân là cái gì hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.