Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 397: Chương 397: Trù tính (2)




Trong lòng Tần Quân nôn mửa, lập tức liền đi về phía cánh cửa truyền tống.

Cánh cửa truyền tống này cao tới năm thước, do hai cây cột sắt thần bí dựng lên. Các ma tu đang lắp đặt linh thạch. Chỉ còn lại có mười ba vết lõm.

Tần Quân chú ý tới trên cột sắt trải rộng những phù văn kỳ dị, khiến cho người ta nhìn lại, đầu có chút choáng váng hoa mắt.

Trên thực tế, cánh cửa truyền tống cũng là một trận pháp trận. Chỉ dựa vào hai cây cây cột và linh thạch tất nhiên không có khả năng tiến hành truyền tống không gian. Phải thi triển pháp trận vào trong đó. Pháp trận loại hình không gian cực kỳ khó hiểu. Trận pháp sư bình thường cả đời cũng khó có thể nhìn lén được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trong khiến cho cánh cửa truyền tống rất hiếm hoi.

Rất nhanh, linh thạch liền được lắp đặt hoàn thành. Một ma tu phát động cánh cửa truyền tống. Hai cây cột sắt ở liền xuất hiện một tấm lưới màu xanh lam, giống như có lôi điện lưu chuyển, hoa lệ vô cùng.

Lúc này, Lôi Chấn Tử bỗng nhiên hành động. Hắn giống như mị ảnh, nhanh chóng chợt hiện ở phía sau lưng của mỗi một ma tu, đánh ra một chưởng ở sau lưng của mỗi một người bọn họ, khiến cho các ma tu sợ hãi không thôi.

- Ta hạ cấm chế cho các ngươi. Nếu như trong vòng ba ngày không được giải ra, các ngươi đều phải chết! Hơn nữa chỉ có ta có thể giải ra được!

Lôi Chấn Tử trầm giọng nói. Các ma tu khiếp sợ đến mức vội vàng quỳ xuống. Tần Quân lại cảm thấy rất hứng thú đối với đạo cấm chế này. Đây chính là tuyệt kỹ bức cung, phòng người!

Các ma tu quỳ rạp trên mặt đất run rẩy. Không có ai đứng lên. Xem ra cánh cửa truyền tống thật ra không phải là cạm bẫy.

- Đi thôi! Chúng ta đi vào!

Tần Quân lấy ra Tử Kim Đế Hoàng Giáp và Ngân Long Tru Hồn Thương. Nếu chẳng may đối diện là hiểm cảnh, hắn cũng tiện chiến đấu bất cứ lúc nào.

- Bệ hạ, thật ra có thể để cho hai người chúng ta đi, ngài lưu lại.

Viên Hồng đi tới trước mặt Tần Quân nói. Đối với điều này, Tần Quân xua tay. Hắn bất đắc dĩ cười, đồng thời trong lòng cũng có chút tình cảm ấm áp.

Bọn họ đã khuyên bảo qua không chỉ một lần. Nhưng Tần Quân cố ý muốn đi theo. Lấy lý do hoàn mỹ, ái tướng của mình rơi vào nguy cảnh, hắn không thể ngồi chờ kết cục. Muốn sống cùng nhau sống, muốn chết cùng chết.

Lại như vậy, Viên Hồng đi ở phía trước, Tần Quân đi ở giữa, Lôi Chấn Tử đi cuối cùng. Nhóm ba người bước vào trong cánh cửa truyền tống.

Sau khi bọn họ biến mất, các ma tu mới chậm rãi đứng lên.

- Xác định địa điểm truyền tống là nơi đó sao?

Ma tu đi đầu trầm giọng nhìn về phía những người khác hỏi.

- Xác định. Bảo đảm bọn họ chết không có chỗ chôn!

Một ma tu cắn răng nói.

Về phần cấm chế Lôi Chấn Tử hạ cho bọn họ. Bọn họ cũng không quá để ý. Lúc trước chẳng qua là giả vờ.

Có thể phái bọn họ tới tìm kiếm ma đầu của Tử Vong Cốc, thật ra đều là tử sĩ do Thâm Uyên Môn bồi dưỡng, một lòng suy nghĩ vì Thâm Uyên Môn.

- Hừ! Tần Đế! Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là tự phụ!

Ma tu dẫn đầu lạnh lùng nói, trên mặt đầy vẻ điên cuồng.

Chỉ cần ba người Tần Quân bỏ mạng, bảo bọn họ chôn cùng thì thế nào?

Đúng lúc này, Cổ Đăng bỗng nhiên xuất hiện ở giữa quảng trường. Bọn họ khiếp sợ đến mức theo bản năng lấy ra pháp khí. Nhưng khi nhìn thấy là Cổ Đăng, bọn họ không khỏi cảm thấy thoải mái hơn. Ma tu dẫn đầu vừa muốn mở miệng, trong mắt Cổ Đăng đột nhiên bắn ra sát ý khiếp người.

Ầm một tiếng. Một trùng kích linh hồn vô hình hóa hữu hình phóng ra về phía bốn phương tám hướng, đảo qua tất cả mọi người. Đồng tử của cCác ma tu Thâm Uyên Môn trong nháy mắt mất đi thần thái.

Linh hồn của bọn họ ở trong khoảnh khắc đã bị Cổ Đăng đánh tan, lại không có cơ hội luân hồi đầu thai.

- Ta không có cách nào phản kháng Minh Vương Điện, nhưng chẳng lẽ còn không làm gì được Thâm Uyên Môn các ngươi sao?

Cổ Đăng cười lạnh nói. Trong khi nói chuyện, tay phải hắn đánh ra, trực tiếp đánh nát cánh cửa truyền tống. Cuồng phong dâng lên đập về phía trước mặt hắn. Sắc mặt của hắn lạnh lùng tàn khốc đến mức tận cùng.

- Tần Quân, để ngươi chết ở ma đạo! Ha ha ha...

Tiếng cười bừa bãi của hắn vang vọng thật lâu trong quảng trường dưới đất. Bóng dáng của hắn bị ánh đèn chiếu ngược ở trên tường, dần dần kéo dài, giống như ác ma.

Vèo ——

Ba người Tần Quân đang phi hành, đây là một quang đạo màu lam, lôi điện dập dờn, không có sức hút, Tần Quân chỉ có thể dựa vào linh lực thôi động để phi hành.

Không bao lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy ở phía trước có bạch quang xuất hiện, nghĩ rằng nơi đó chính là cuối đường.

- Bệ hạ, đợi lát nữa phải cẩn thận một chút, nhất định đừng cách chúng ta quá xa.

Viên Hồng quay đầu lại dặn dò, thiết côn gã vác trên vai lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tần Quân gật đầu, trong lòng vừa hồi hợp vừa kích động.

Ma Đạo Cửu Tôn đó!

Cái tên này nghe thấy thôi cũng đủ bá đạo rồi, nếu như lại san bằng cả Thâm Uyên Môn thì địa vị vương quốc Đại Tần của hắn thậm chí sẽ tăng vọt.

Rất nhanh, nhóm ba người đã đi tới giữa bạch quang ở phía cuối đường kia.

Chớp mắt một cái, Tần Quân liền đáp xuống đất, ập vào trong mắt của hắn chính là một bầu trời bao la màu đỏ máu, vô cùng âm trầm, hai bên là vách núi, xem ra bọn họ hẳn là đang ở bên trong một hạp cốc, dưới chân bọn họ chính là một tế đàn, xung quanh còn có từng đống hài cốt yêu thú chất chồng.

Gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua, khiến người ta nổi hết da gà.

- Có chỗ không đúng.

Viên Hồng nhíu mày nói, Lôi Chấn Tử cũng lấy Hoàng Kim côn ra, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Tần Quân cũng cảm thấy hoàn cảnh nơi này có phần quỷ dị, kinh dị tới mức đáng sợ, truyền tống môn ở phía sau lại nát không chịu nổi, nếu không phải vì hắn vừa mới bước ra từ trong đó thì chắc cũng không thể nào ngờ được đó là truyền tống môn, rõ ràng là hai cây cột gãy thì có.

- Nếu chúng hư rồi thì chúng ta về kiểu gì đây?

Tần Quân nhíu mày lẩm bẩm, Viên Hồng và Lôi Chấn Tử nghe xong cũng nhíu mày theo.

- Trong Ma Đạo chắc là có truyền tống môn thông với địa cảnh của Chính Đạo, bệ hạ không cần phải lo lắng.

Viên Hồng lên tiếng an ủi, Tần Quân cũng khẽ gật đầu.

Sau đó ba người lại đi về phía trước, bởi vì sau lưng là vách núi, không có đường đi.

Đại khái đi hơn một ngàn mét, Tần Quân lại lên tiếng nói:

- Không đúng, sao ở xung quanh nơi này lại không có một bóng người nào hết?

Tổng bộ Thâm Uyên Môn sao có thể không có ai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.