Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 208: Chương 208: Loại thiên tài hiếm thấy




Ầm ầm ầm...

Sóng xung kích vô hình dâng lên. Bùn đất, lá rụng hóa thành hữu hình. Đám người Tần Quân khiếp sợ đến mức liền vội vàng xoay người. Lúc này, Lý Nguyên Phách thả người nhảy lên, một búa đập vào phía sau lưng bọn họ.

Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên. Lực lượng Kim Bằng Thần Chùy bình thường không thể so sánh được, một búa kích thích ra lực lượng trực tiếp ngăn chặn sóng công kích, khiến cho cây cối, bùn đất bay tới đều bay ngược trở về.

Lực lượng khủng khiếp nghịch thiên như vậy!

Ba người Tần Quân dừng bước, quay đầu nhìn lại, trong lòng còn sợ hãi. Bọn họ đưa mắt nhìn rừng cây xung quanh đã bị trùng kích đổ rạp.

- Làm sao có thể đột nhiên nổ mạnh như vậy?

Tần Vân hoảng sợ hỏi. Phía trước đột nhiên nổ mạnh tới như thế, khiến cho hắn sợ hãi không thôi.

Chúc Nghiên Khanh cũng nhíu mày. Hạo Thiên Khuyển lại dường như suy nghĩ tới điều gì. Nó nhìn về phía Tần Quân, khiến cho hắn lúng túng không thôi. Trong lòng hắn thầm mắng:

- Trời ạ, thế nào lại không khống chế được tâm tình như vậy?

Những tu sĩ còn chưa chạy xa cũng há hốc mồm. Nhất là các tu sĩ bay ở phía trên rừng cây, nhìn mây nấm ở rừng cây phía trước bay lên, miệng không nhịn được liền mở lớn.

Đáng thương cho Chương Luân, còn chưa thể mặt mày rạng rỡ đã bị nổ cho thịt nát xương tan.

- Khụ khụ, chúng ta tiếp tục đi tới.

Tần Quân lúng túng giả ho khan một tiếng. Lúc này Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh mới nhớ tới vừa nãy, gia hỏa này hình như ném qua thứ gì đó.

- Điện hạ, viên sắt điện hạ vừa ném ra là cái gì, uy lực thật mạnh.

Lý Nguyên Phách có chút hưng phấn hỏi. Không giống với Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh, nhãn lực của hắn mạnh mẽ tới mức nào. Hắn tất nhiên có thể nắm bắt được động tác của Tần Quân mới vừa rồi.

- Một loại gọi là Tạc Thiên Lôi, lực sát thương rất mạnh. Cường giả Thuế Phàm Cảnh bên trong phạm vi trăm thước đều sẽ bị nổ tới thịt nát xương tan.

Tần Quân thầm mắng Lý Nguyên Phách không có đầu óc, nhưng vẫn giải thích một hồi. Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh nghe được hít vào một hơi khí lạnh.

Tần Vân càng kích động hơn, nói:

- Đây hoàn toàn là sát khí. Hoàng huynh, có thể cho ta một viên hay không?

- Lăn! Ngươi cho đây là linh thạch sao. Đây chính là thứ tốt có thể nổ chết cường giả Thuế Phàm Cảnh. Ta tổng cộng lại cũng không có bao nhiêu.

Tần Quân trợn trừng mắt mắng. Tần Vân nghe được không có hứng thú, vò đầu.

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đúng. Thứ khủng khiếp như vậy, Tần Quân làm sao có thể có quá nhiều được.

Chỉ có điều hắn vẫn rất buồn bực. Tần Quân rốt cuộc là lấy từ nơi nào ra nhiều thứ có lực mạnh như vậy?

Chỉ riêng Tử Kim Đế Hoàng Giáp và Ngân Long Tru Hồn Thương của hắn đã đủ khiến cho người ta ghen tỵ. Hiện tại lại thêm Tạc Thiên Lôi. Trong vũ hội Tiềm Long còn có ai có thể ngăn cản được hắn?

- Sau lưng ngươi thật sự chỉ là vương quốc Càn Nguyệt thôi sao?

Trên gương mặt lạnh như băng của Chúc Nghiên Khanh thoáng lộ ra một sự hoài nghi. Đối với điều này, Tần Quân chỉ à ha ha cười.

Không phải ta giả thần bí, là các người cứ muốn nghĩ ta thần bí!

Hiểu nhầm như vậy cũng tốt. Tần Quân sẽ không đâm phá ra. Thích thể hiện vô hình mới là trí mạng nhất.

Mọi người tiếp tục đi tới. Rừng cây bị Tạc Thiên Lôi trùng kích qua, khói tràn ngập. Phóng tầm mắt nhìn lại, cây cối bên trong mấy trăm thước trước mặt ngã trái ngã phải. Thậm chí còn có những cái cây lớn bị lửa lớn đang thiêu đốt. Tuy rằng Tạc Thiên Lôi tổn thương mạnh nhất ở bên trong phạm vi trăm thước, nhưng không có nghĩa là phạm vi nó phá hủy chỉ ở bên trong trăm thước.

Đại khái đi tới hai trăm thước, đám người Tần Quân thấy được không ít phần còn lại của thi thể, buồn nôn vô cùng. Phần lớn đều là thi thể bị tu sĩ Chương Luân sát hại, bị Tạc Thiên Lôi nổ chết không toàn thây.

Về phần Chương Luân này, có trời mới biết thi thể nào là của hắn.

- Ai, vẫn muốn xem thử dáng vẻ hậu nhân của Man Viên ra sao.

Tần Quân thở dài nói. Trên mặt hắn đầy vẻ tiếc nuối. Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh nghe được, khóe miệng không khỏi co quắp.

Nghĩ lại, quả thực bi ai. Đường đường là thiên tài huyết mạch Man Viên lại bị hồ đồ chết nổ như vậy. Chỉ có thể nói vận khí của hắn quá kém, đụng phải vị sát tinh Tần Quân này.

- Tại sao lại đột nhiên nổ mạnh?

- Chương Luân lại chết như vậy?

- Quả thực... Khí tức của đã hắn biến mất...

- Ông trời của ta, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Chẳng biết tại sao...

Trong không trung, các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Đồng thời trong lòng bọn họ cũng phủ kín một tầng bóng ma. Bọn họ cũng không muốn bị nổ chết quỷ dị như vậy.

- Chờ một chút, vì sao vẫn không có giá trị kinh nghiệm?

Tần Quân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ở trong lòng giọng điệu cấp bách thầm hỏi.

Lúc trước ở trên hồ nước hắn lợi dụng Gia Đặc Lâm diệt thế giết chết không ít tu sĩ. Hiện tại hắn lại giết chết Chương Luân, thế nào hệ thống vẫn không có nói ra chuyện hắn thu được giá trị kinh nghiệm?

- Trước mặt vì cảnh tượng thi đua, tương đương với tồn tại trong phó bản, sẽ không luôn luôn nêu ra giá trị kinh nghiệm, mà chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, sẽ thống nhất một lượt.

Hệ thống trả lời.

Lý do này khiến cho Tần Quân không nghĩ ra. Hắn tiếp tục hỏi:

- Vậy giá trị kinh nghiệm là sẽ giảm bớt hay tăng trưởng?

- Tất nhiên là tăng nhanh. Bởi vì vũ hội Tiềm Long chính là chuyện trọng đại hạng nhất có thể nổi tiếng cực nhanh. Nếu như là một so tài trong tông môn, tất nhiên sẽ không gây ra chế độ giá trị kinh nghiệm thưởng như vậy.

Hệ thống trả lời thuyết phục khiến cho Tần Quân không khỏi phấn khởi.

Đây là tiết tấu ép ta đại khai sát giới!

Ở trong thí luyện thành, mỗi một người tham gia thi đấu đều ôm căm thù đối với nhau, căn bản không cần phải kéo thù hận.

Về phần cảm giác áy náy?

Quy tắc của vũ hội Tiềm Long vốn cũng không có ràng buộc giết chóc. Hơn nữa người tham gia thi đấu còn có thể bóp chết tấm bảng gỗ rời đi. Nếu như không biết lượng sức, đó chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Mỗi một lần diễn ra vũ hội Tiềm Long chí ít chết một phần ba tu sĩ. Đây tuyệt đối là con số cực kỳ lớn.

- Ta đếm mười tiếng, nếu như có ai không trốn cũng đừng trách ta không khách khí!

Tần Quân ngẩng đầu nhìn các tu sĩ trên bầu trời cao giọng kêu lên. Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh nghe được, trán đầy vạch đen.

Đại ca, ngươi có thể đừng lớn lối như thế có được hay không?

Bị ngươi kích thích như thế, ai sẽ trốn?

Lý Nguyên Phách thật ra rất phấn khởi. Hai tay hắn chuyển động Kim Bằng Thần Chùy, bất cứ lúc nào cũng chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.