Năm tên tu sĩ còn lại thiếu chút nữa khiếp sợ tới ngốc luôn. Bọn họ vội vàng dừng thân. Kho bọn họ đang muốn xoay người chạy trốn, Lý Nguyên Phách trực tiếp ném chùy trái ra. Kim Bằng Thần Chùy lấy tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước liên tiếp đập nổ thân thể của bọn họ.Thậm chí một tên tu sĩ trong đó vừa lấy ra tấm bảng gỗ, còn chưa kịp bóp nát, tử thần cũng đã đến.
Tàn bạo!
Tàn bạotới mức khiến cho linh hồn người khác cũng không khỏi run sợ!
Những tu sĩ ở phía xa này đang kéo về phía này, khiếp sợ đến mức lập tức xoay người, lấy tốc độ còn nhanh hơn so với chạy tới, vội vàng bỏ chạy rời đi. Hình ảnh thoạt nhìn rất thấy tức cười.
- Ông trời của ta, người này quá hung bạo mạnh mẽ!
- Hắn chính là Lý Nguyên Phách thu được đánh giá cửu tinh!
- Lý Nguyên Phách? Vậy hắn gọi điện hạ chẳng phải là Tần Quân sao?
- Đúng vậy. Trời ạ, hai vị yêu nghiệt thu được đánh giá cửu tinh lại còn muốn liên thủ với nhau nữa sao?
Trên thảo nguyên, các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Tất cả đều duy trì khoảng cách trăm thước cùng Lý Nguyên Phách, rất sợ vị hung thần này xông tới.
Sau khi dễ dàng nghiền giết sáu người, Lý Nguyên Phách tiếp tục đi tới. Vừa đi tới hắn vứa cao giọng kêu lên:
- Điện hạ! Ta ở chỗ này!
Sóng âm cuồn cuộn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuốn về các phương hướng. Trên thảo nguyên cỏ non bị chấn động tới mức không ngừng lay động. Thậm chí ngay cả mây trắng trên bầu trời cũng bị đánh tan. Cục diện đồ sộ khác thường.
Rất nhanh, Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển liền cưỡi mây đạp gió lao đến. Khoảng cách vài dặm đối với thuật cưỡi mây đạp gió mà nói, cũng không xa.
- Điện hạ!
Lý Nguyên Phách mừng rỡ nói. Hắn vội vàng chạy về phía Tần Quân. Cảnh tượng như vậy khiến cho các tu sĩ ở phía xa thầm kêu không ổn. Hai thiên tài thu được đánh giá cửu tinh tập trung lại cùng một chỗ, tuyệt đối càng khó dây vào.
Tần Quân dẫn theo Hạo Thiên Khuyển gặp lại Lý Nguyên Phách. Đầu tiên, Tần Quân sử dụng thuật truyền âm báo cho Lý Nguyên Phách biết, không nên biểu hiện ra linh lực vượt quá Hóa Hư Cảnh. Sau khi hai người mới bắt đầu rảnh rỗi trò chuyện.
- Điện hạ, tiếp theo chúng ta đi hướng nào?
Lý Nguyên Phách hạ Kim Bằng Thần Chùy xuống, cười nói. Nhìn vết máu trên thần chùy, khóe miệng Tần Quân co quắp. Hắn hiểu rõ người này lại giết người.
Tần Quân liếc nhiền một lượt qua thảo nguyên. Cuối cùng hắn lựa chọn phương hướng có số lượng tu sĩ tối đa để đi tới.
Chỉ có một tuần lễ, phải nhanh chóng đào thải một ít tuyển thủ. Tần Quân cũng không muốn trở lại thi đấu lôi đài. Điều này quá lãng phí thời gian!
Lại xông vào một đội hình, phải quét ngang!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tần Quân cong lên, thoáng lộ ra một vẻ tươi cười đầy tà mị. Lý Nguyên Phách đã sớm quen thuộc với nụ cười này. Hắn hiểu rõ Tần Quân lại có chủ ý xấu. Chủ ý xấu bình thường là chiến đấu hoặc giết chóc.
Tần Quân vừa đi tới một bên lấy khẩu Desert Eagle ra.
Đúng lúc này, trong ngọn núi phía xa truyền đến một tiếng thiên long rên lên đầy chấn động. Tuy rằng không bằng Lý Nguyên Phách, nhưng vẫn khí phách vô cùng, làm cho lòng người sinh ra sự sợ hãi.
Rồng?
Sắc mặt Tần Quân lộ vẻ quái dị. Chẳng lẽ có người tham gia thi đấu dẫn theo rồng vào hay sao?
- Chúng ta đi qua xem một chút!
Tần Quân lại phát động thuật điều khiển sương mù đằng vân. Hạo Thiên Khuyển và Lý Nguyên Phách nhảy lên mây mù theo.
Vèo.
Một tiếng động vang lên. Bọn họ liền bay về phía tiếng rồng ngâm.
. .
- Ông trời của ta! Ở đây thế nào lại có một con giao long?
- Gia hỏa này đạt tới Thuế Phàm Cảnh đỉnh phong. Mọi người cẩn thận. Nó đã là tồn tại nửa bước yêu vương!
- Ta ngất. Lẽ nào trong thế giới thi đấu chúng ta vẫn phải cẩn thận yêu thú?
- Có ý tứ. Xem ra muốn trốn đi cũng rất khó. Dễ dàng bị yêu thú cường đại giết chết.
Trong dãy núi có một chỗ hồ cực lớn. Xung quanh hồ là núi xanh. Có mười mấy tu sĩ tản ra xung quanh. Bọn họ đều khẩn trương, hoảng sợ nhìn con giao long màu đen cực lớn đang ở trong hồ.
Nó gần như sắp rời khỏi phạm trù của giao long. Nó sinh ra bốn cái long trảo sắc bén cường tráng. Trên đầu nó xuất hiện hai sừng rồng. Vảy màu đen có kích thước chưng bàn tay, trải rộng toàn thân nó. Con giao long này dài đến gần hai mươi thước. Tiếng rên rỉ từ trong miệng nó không ngừng truyền ra, quấy đảo toàn bộ hồ nước. Uy lực mạnh mẽ dữ dội mênh mông cuồn cuộn.
- Ực ực.
Đứng ở bên bờ, Tần Vân nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
- Chúng ta rút lui trước.
Nữ tử y phục màu đỏ bên cạnh trầm giọng nói. Không ngờ là Chúc Nghiên Khanh. Về phần bốn người Diệp Hiên, không biết tung tích. Nàng và Tần Vân không ngờ vừa tiến vào liền gặp nhau. Vận khí quả thực lợi hại.
- Chúng ta đi vòng qua. Âm thanh của Lý Nguyên Phách chính là từ phía đối diện truyền tới.
Tần Vân khẩn trương nói. Hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Cảnh nho nhỏ ở chỗ này tuyệt đối là lót hàng. Nếu như không dựa vào cường giả, không bất ngờ sẽ bị đào thải.
Chúc Nghiên Khanh không khỏi nhăn mày lại, lạnh lùng nói:
- Vậy mình ngươi đi đi. Ta sẽ một mình hành động.
Trong xương cốt của nàng chảy dòng xuôi dòng máu muốn mạnh hơn người, không muốn dựa vào người khác. Nhất là Tần Quân. Nàng phát hiện mình không ngờ phát sinh một chút tình cảm không thể nói rõ đối với Tần Quân. Điều này làm cho nàng rất sợ hãi. Cho nên nàng muốn cố gắng hết mức rời xa Tần Quân. Đồng thời bởi vì Tần Quân không muốn đến gần nàng, cho nên nàng lại muốn chứng minh mình, khiến cho Tần Quân chú ý tới nàng.
Không thể không nói, nữ nhân thực sự một loại sinh vật mâu thuẫn. Nhất là loại nữ tử tâm cao khí ngạo này. Thích người khác nhưng lại không dám thừa nhận.
Nếu như Tần Quân biết được suy nghĩ của nàng, khẳng định sẽ mừng rỡ.
Dĩ nhiên không phải bởi vì hắn thích Chúc Nghiên Khanh, mà vì lòng hư vinh. Lão tử tốt xấu cũng có thể khiến cho nữ thiên kiêu thầm mến!
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên!
Mặt hồ bỗng nhiên nổ tung. Con giao long màu đen không ngờ bay lên trời, quay xung quanh dãy núi. Tiếng rồng ngâm che lấp tất cả âm thanh trong thiên địa. Nhìn dáng vẻ bá đạo khổng lồ của nó, các tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm.
Rồng so với giao lòng càng khó thấy hơn. Con giao long này còn cách hóa long chỉ thiếu chút nữa. Thậm chí có thể nói nó đã là rồng.
- Các ngươi nhìn! Trong long trảo của nó có một viên Long Châu!
Bỗng nhiên có tu sĩ kinh ngạc kêu lên. Nhất thời dẫn tới hơi thở của tất cả mọi người trở nên dồn dập.