Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 848: Chương 848: Long Đế và Tần




Khóe môi Tần Quân nhếch cao:

- Trẫm sợ Yêu Tổ sao?

Tần Quân phải tranh thủ thời gian biến mạnh, điên cuồng xúc phát nhiệm vụ đến khi nào dưới tay có một Đại La Chí Tiên, vậy mới xuất phát đi Tây Vực được.

Tần Quân phất tay cười nói:

- Đi Nam Tận Hải tìm chín con rồng cho trẫm, phải uy vũ. Rồi sai người chế tạo một chiếc kiệu vàng.

Bạch Trạch nghe vậy liền hiểu được hắn muốn làm gì.

Chín con rồng kéo kiệu!

Đúng là xứng với thân phận Thánh Đế của hắn.

Bạch Trạch gật đầu hành lễ, xoay người rời đi.

Tần Quân ngồi xuống, suy nghĩ nên mang ai đi Trung Hoang.

Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín đã theo hắn một lần, nên đổi người.

***

Ba ngày sau.

Trước Quân Chính điện đặt một chiếc kiệu vàng cao hai trượng dưới bậc thang. Kiệu hoa quý đại khí, hơi thở Chí Tôn đập vào mặt. Chín con rồng dài năm trượng quỳ rạp quanh kiệu vàng, vảy có màu khác nhau, tu vi Chân Tiên cảnh.

Nghe nói Tần Quân muốn rồng kéo kiệu thì long tộc Nam Tận Hải sôi trào, chúng nó không hề thấy khuất nhục ngược lại rất hưng phấn.

Đi theo Thánh Đế chắc chắn là cơ duyên.

Tần Quân cung cấp đãi ngộ rất phong phú, khiến chúng nó không có cảm xúc mặt trái.

Rất nhanh quan viên văn võ vây quanh Tần Quân đi ra.

Tần Quân định mang theo Dương Tiễn, Hậu Nghệ, Bạch Trạch, năm mươi binh sĩ Đế Vệ quân đi theo.

Lý Nguyên Bá giả bộ uất ức nói:

- Bệ hạ mang ta theo đi, ta ở chỗ này chán quá.

Lý Nguyên Bá giả đáng yêu trông rất buồn cười.

Tần Quân tức giận nói:

- Ngươi cũng nên cho người khác cơ hội biểu hiện đi? Bảo vệ nơi này cũng là công lao!

Nói xong Tần Quân nhìn bốn nữ nhân Ðát Kỷ. Tiểu Ly còn ở Long Cung nhận truyền thừa nên không thể đưa tiễn hắn.

Ðát Kỷ dặn dò:

- Nhớ cẩn thận.

Du Phượng Hoàng, Chúc Nghiên Khanh, Vọng Tuyết nói vài câu nội dung giống Ðát Kỷ.

Tần Quân cười gật đầu, dặn dò Liễu Nhược Lai:

- Nha đầu, trong thời gian trẫm đi hãy ngoan ngoãn ở Thánh thành, đừng tu luyện, nhớ kỹ.

Cá tính Liễu Nhược Lai hoạt bát khiến Tần Quân hơi không yên lòng.

Liễu Nhược Lai chu môi nói, lòng ấm áp:

- Yên tâm đi!

Bên kia.

Hậu Nghệ cõng Xạ Nhật Cung Thần đến trước kiệu vàng. Dương Tiễn cũng đi tới. Cả người Hậu Nghệ toát ra khí chất dã man cuồng bá, Dương Tiễn thì anh võ thần dũng, hai người đứng chung dường như trời có sập họ cũng không sợ.

Bạch Trạch vẫn mặc áo trắng, đầu đội mũ lông cừu, trông như thiếu nữ nhà bên. Ai có thể ngờ Bạch Trạch là quân sư đỉnh cấp của Thiên Đình Đại Tần?

Dặn dò vài việc xong Tần Quân bước vào kiệu vàng.

Chín con rồng bò dậy, gầm rống vài tiếng rồi lao nhanh vào hư không. Dương Tiễn, Hậu Nghệ, Bạch Trạch và năm mươi binh sĩ Đế Vệ quân theo sau.

Từ Thiên Đình Đại Tần đến Trung Hoang nhanh nhất cũng cần mười ngày, Lạc Băng Tốn của Minh Vương điện đã bị Tần Quân xử tử.

Đó là một Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ, không thể thả hổ về rừng. Thu phục thì Tần Quân không có tâm tình và thời gian.

Lưu Bá Ôn vuốt râu cười nói:

- Chờ bệ hạ trở về Thiên Đình Đại Tần lại sắp bay vọt.

Quan viên văn võ nhìn nhau, cùng cười.

Mỗi lần Tần Quân rời đi sẽ khuấy động kinh thiên động địa, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ.

Chín con rồng Chân Tiên cảnh bay siêu mau, Tần Quân ngồi trong kiệu không cảm giác xóc nảy, hắn ngồi xếp bằng luyện công.

Nhóm Dương Tiễn cưỡi mây theo sát.

Chưa đến nửa ngày bọn họ đã bay ra Nam Vực Thiên Thế Giới, đi Trung Hoang sẽ ngang qua Tây Vực. Vì phòng ngừa bị Như Lai đánh lén nên bọn họ đi đường vòng.

Thời gian trôi mau, lúc đi bọn họ không tuyên dương rùm beng, Thiên Đình Đại Tần vẫn vận chuyển bình thường.

***

Trung Hoang.

Núi rừng kéo dài mấy vạn dặm, bầu trời bị u ám bao phủ, không có lôi điện, cũng không có mưa to, khiến không khí trong thiên địa rất nặng nề.

Long Đế đứng trên một sườn núi luyện công, mấy vạn tu sĩ ở sau lưng gã cắm trại. Đa số người bị vết thương khác nhau, có cả xác chết.

Một thân hình vạm vỡ chậm rãi đi hướng Long Đế, là Mông Điềm. Một vạn năm trôi qua, khuôn mặt Mông Điềm không thay đổi quá nhiều nhưng khí thế thì biến đổi nghiêng trời lệch đất, không yếu hơn Long Đế.

Mông Điềm trầm giọng hỏi:

- Ngươi ổn không?

Giáp sắt nhuốm máu, rõ ràng Mông Điềm đã trải qua một trận đại chiến.

Long Đế mở mắt trái ra, con mắt phải đẫm máu, có vết sẹo dữ tợn trông rất thê lương.

Long Đế không quay đầu lại, nhìn hướng chân trời nhẹ giọng nói:

- Không sao, chút vết thương nhẹ.

Mông Điềm nặng nề nói:

- Vương Tiễn và Lý Tư bị bắt, chúng ta phải cứu bọn họ!

Ở chung một vạn năm, Mông Điềm, Vương Tiễn và Lý Tư rất thân thiết, bọn họ vứt bỏ ân oán kiếp trước.

Long Đế đứng dậy, quay đầu nhìn Mông Điềm.

Mắt phải đã cầm máu nhưng Long Đế trông vẫn rất thảm, trầm giọng nói:

- Phải cứu rồi, nhưng giờ chúng ta đi cứu là chịu chết. Với tu vi của Vương Tứ dù hai chúng ta liên hợp lại cũng hoàn toàn không đánh thắng, huống chi bây giờ Yêu Tổ phái yêu vương tham gia vào.

Vương Tứ, điện chủ của Minh Vương điện, xếp hạng hai mươi bảy trong Hùng Chủ bảng.

Mông Điềm cắn răng, lửa giận trong lòng bùng cháy.

Mông Điềm chợt nhớ ra điều gì, vội nói:

- Chẳng phải bệ hạ đã thành lập Thiên Đình Đại Tần sao? Chúng ta xin bệ hạ giúp đi!

Long Đế cười khổ nói:

- Thiên Đình Đại Tần mới vừa thành lập, ở dưới phạm vi cai quản của Thần Điện, ngươi nghĩ sẽ có tư cách đối kháng với Minh Vương điện sao?

Mông Điềm lặng im.

Chợt một tiếng cười âm u vang lên:

- Chậc, quả nhiên các ngươi ở đây!

***

Tần Quân đang luyện công bị tiếng hệ thống gợi ý quấy nhiễu:

[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Cứu Long Đế, Tần. Nhiệm vụ cụ thể: Long Đế và Tần bị Minh Vương điện, Yêu Tổ hợp sức bắt. Nếu túc chủ cứu bọn họ ra Trung Hoang sẽ được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng!]

Long Đế và thế lực Tần gặp rắc rối?

Tần Quân nhíu chặt mày, có thể xúc phát nhiệm vụ này tức là trong lòng Long Đế rất khát vọng Tần Quân cứu họ.

Rời khỏi Thiên Đình Đại Tần đã sáu ngày nhưng Trung Hoang còn rất xa, Tần Quân không biết nhóm Long Đế ở đâu.

Bùm!

Đằng trước chợt vang tiếng nổ nhức óc.

Tần Quân hỏi ngay:

- Có chuyện gì?

Giọng Dương Tiễn truyền vào trong kiệu:

- Bệ hạ, đằng trước có người đang đánh nhau, người mạnh nhất chỉ đến Kim Tiên cảnh, không đáng lo.

Cùng lúc đó cách mấy trăm ngàn dặm, một đám tu sĩ trẻ đang ác chiến với một nam nhân áo xám, các loại phép thuật thi triển ra làm vùng núi trong ngàn thước gồ ghề, bụi mù mịt.

Một thanh niên áo trắng cầm kiếm trầm giọng quát, mũi kiếm chỉ thẳng vào nam nhân áo xám:

- Lãng Nhân Ác, còn không mau giao Dạ Tình Đàm Hoa ra!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.