Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 849: Chương 849: Người trong kiệu bí ẩn




Nam nhân áo xám lấm la lấm lét sử dụng cây roi dài, trong chiến đấu biểu hiện thoải mái, mắt đảo qua các nữ tu.

Lãng Nhân Ác Kim Tiên cảnh tam trọng tất nhiên nhẹ nhàng trong đám tu sĩ Chân Tiên cảnh, Thiên Tiên cảnh.

Nam nhân áo xám cười tà ác:

- Chậc, thứ Lãng Nhân Ác ta nhìn trúng chưa bao giờ để vuột mất. Đừng nói các ngươi là đệ tử của Minh Vương điện, có là Thiên Mệnh Điện thì lão tử cũng cướp như thường!

Một thanh niên áo đen cao giọng quát:

- Sư huynh đừng nói nhiều với hắn! Chúng ta có nhiều người chắc chắn giết được hắn, đầu của hắn rất đáng giá!

Đám đệ tử Minh Vương điện này còn rất trẻ, lớn tuổi nhất mới đến năm trăm tuổi. Với tu sĩ cao giai thì năm trăm tuổi không là gì.

Thanh niên áo trắng dẫn đầu bộ dạng tuấn tú, một kiếm tu, tên là Hoa Tề Kiệt, có tu vi Chân Tiên cảnh thất trọng, thiên tài rất nổi tiếng trong Minh Vương điện.

Hoa Tề Kiệt liếc nhìn một vòng ba mươi sáu đệ tử đồng môn đi cùng đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãng Nhân Ác.

Hoa Tề Kiệt huơ kiếm hét to:

- Giết hắn!

Nói xong Hoa Tề Kiệt chém kiếm trước tiên, kiếm khí dài đến mười trượng, xé rách không khí, trong chớp mắt đến trước mặt Lãng Nhân Ác.

Lãng Nhân Ác không hoảng hốt chút nào, gã vung roi dài đánh tan kiếm khí kia.

Lãng Nhân Ác lạnh lùng nói:

- Không chơi nữa, hôm nay các ngươi đều phải chết!

Trong lúc nói chuyện Lãng Nhân Ác giang hai tay, ma khí cuồn cuộn bùng nổ từ thân thể gã.

Lãng Nhân Ác là một ma tu!

Đa số trong cùng đẳng cấp ma tu sẽ mạnh hơn một chút, trừ có thủ đoạn độc ác ra cũng vì công pháp. Ma đạo toàn là công pháp rất bá đạo, dễ làm người ta tẩu hỏa nhập ma.

- Grào!

- Grào!

Chợt tiếng rồng ngâm liên tiếp vang lên, hơi thở bá đạo tuyệt luân từ chân trời ập đến. Nhóm Hoa Tề Kiệt, Lãng Nhân Ác giật nảy mình ngước lên nhìn.

Giây sau mọi người há to mồm, trố mắt líu lưỡi.

Chín con rồng uy phong lẫm lẫm lôi kéo kiệu vàng hư không chạy tới, phía sau còn có một đám người cưỡi mây bay theo, đều là khí thế bất phàm tựa như thần binh.

Các đệ tử Minh Vương điện bàn tán xôn xao:

- Ui, chín con rồng kéo kiệu, rầm rộ thật!

- Xem bộ dáng thì chắc là người của siêu thế lực. Nhưng chỗ này là giao giới của Minh Vương điện và Thần Điện, không lẽ đối phương là người của Thần Điện?

- Vớ vẩn, giờ Thần Điện thành đống rối nùi, sao có thể phái người đến Minh Vương điện được?

- Vậy người ngồi trong kiệu là ai?

- Lần đầu ta thấy chín con rồng kéo kiệu.

Bạch Trạch bay trên trời nghe hết đối thoại.

Bạch Trạch khẽ nói:

- Bệ hạ, hình như bên dưới là đệ tử của Minh Vương điện.

Chuyến đi Trung Hoang toàn dựa vào tấm bản đồ mua từ Mệnh Cơ các, nhưng bản đồ quá thô ráp mà Trung Hoang thì rất lớn, vào biên giới Minh Vương điện tốt nhất là tìm người dẫn đường.

Giọng Tần Quân truyền ra:

- Ừm, kêu người xuống dưới hỗ trợ sau đó hỏi dường bọn họ.

Bạch Trạch tùy ý chọn năm binh sĩ Đế Vệ quân ở phía sau.

Binh sĩ Đế Vệ quân được huấn luyện đặc biệt, sức chiến đấu rất mạnh, giỏi ám sát. Binh lính Đế Vệ quân đi theo toàn là từ Chân Tiên cảnh ngũ trọng trở lên.

Năm binh sĩ Đế Vệ quân nhận lệnh hóa thành tàn ảnh nhảy xuống, bọn họ bay thẳng đến Lãng Nhân Ác.

Hiện giờ Tần Quân và Minh Vương điện chưa có thù đến mức không chết không ngừng, hắn sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Dù sao người Minh Vương điện ít nhất cũng hơn ngàn vạn, giết tới khi nào mới hết?

Nếu làm vậy Tần Quân sẽ nghiệp chướng nặng nề.

Kẻ yếu phụ thuộc người mạnh, đa số tu sĩ tham gia vào thế lực lớn chỉ vì muốn mạnh lên.

Lãng Nhân Ác hoảng sợ quát to:

- Các ngươi muốn làm gì!?

Năm binh sĩ Đế Vệ quân tản ra, từ bốn phương tám hướng lao vào Lãng Nhân Ác. Đám đệ tử Minh Vương điện Hoa Tề Kiệt hoảng sợ vội tản ra, sợ bị văng miểng.

Đối mặt năm binh sĩ Đế Vệ quân tấn công Lãng Nhân Ác không chờ chết, dù sao gã là cường giả Kim Tiên cảnh, làm gì sợ năm Chân Tiên cảnh. Lãng Nhân Ác chỉ sợ đại nhân vật trong kiệu nghĩ thế nào.

Chẳng lẽ có thù với gã? Hoặc là người cầm quyền trong Minh Vương điện?

Các loại suy nghĩ thoáng qua trong óc Lãng Nhân Ác, đột nhiên một sát cơ kinh khủng tỏa định làm gã không thể nhúc nhích. Lãng Nhân Ác da đầu tê dại bản năng ngước lên nhìn, thấy Dương Tiễn trên áng mây hờ hững nhìn gã như ngó xuống một con kiến.

Phập phập!

Năm binh sĩ Đế Vệ quân rút dao găm ra đâm thủng người Lãng Nhân Ác. Máu phun ra, biểu tình của Lãng Nhân Ác đông lại, đôi mắt trợn tròn tràn đầy không thể tin.

Lãng Nhân Ác không bao giờ ngờ mình sẽ chết như vậy.

Dao găm của binh sĩ Đế Vệ quân chợt rực cháy ngọn lửa đen, con dao không phải vật phàm, bên trong ẩn chứa cấm chế. Ngọn lửa chớp mắt bao bọc Lãng Nhân Ác.

Đau đớn khó tả làm Lãng Nhân Ác hét thảm, đám đệ tử Minh Vương điện nghe mà ớn lạnh. Tuy rất ghét Lãng Nhân Ác nhưng thấy kết cục của gã làm bọn họ hơi sợ.

Rất nhanh Lãng Nhân Ác bị đốt thành tro tan biến.

Bạch Trạch mở miệng nói:

- Chúng ta giúp ngươi trừ bỏ kẻ địch, các ngươi mang chúng ta đi Trung Hoang.

Mọi người cùng nhìn Bạch Trạch, ánh mắt đầu tiên làm họ kinh diễm, thiếu nữ đẹp quá.

Bạch Trạch hơi cau mày, sát khí khủng bố làm tập thể giật mình tỉnh táo, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Hoa Tề Kiệt cắn chặt răng cố hỏi:

- Các ngươi đến Trung Hoang làm gì?

Hoa Tề Kiệt biết đám người này tuyệt đối không phải người của Minh Vương điện, phái đại năm binh sĩ ra đã nhẹ nhàng diệt gọn Lãng Nhân Ác, càng đừng nói đến người trong kiệu.

Hoa Tề Kiệt không biết người ngồi trong kiệu tu vi còn yếu hơn gã.

Bạch Trạch không kiên nhẫn nói:

- Bớt nói nhảm đi, hoặc dẫn đường hoặc chết!

Bạch Trạch tiện tay có thể tiêu diệt đám nhãi nhép này nên không có kiên nhẫn nói nhiều.

Hoa Tề Kiệt lặng im, cuối cùng cắn răng nói:

- Được, ta dẫn đường cho các ngươi, hãy thả người khác.

Bạch Trạch gật dầu.

Năm binh sĩ Đế Vệ quân bay tới trước kiệu vàng.

Một binh sĩ cầm một chiếc trữ vật giới nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, đây là trữ vật giới của người đó.

Vải mành vén lên, Tần Quân cách không hút trữ vật giới vào lòng bàn tay. Thật ra hắn không để bụng đồ vật của Lãng Nhân Ác, chỉ thấy hứng thú với Dạ Tình Đàm Hoa mà đám người này tranh giành.

Bên kia, Hoa Tề Kiệt bay hướng nhóm Tần Quân.

Thanh niên áo đen cắn răng nói:

- Ta cùng sư huynh!

Thanh niên áo đen nói xong bay tới gần Hoa Tề Kiệt.

Một nữ tu xinh đẹp quyết tâm bay tới, nàng không nói tiếng nào nhưng đã biểu lộ rõ quyết tâm.

Các đệ tử Minh Vương điện khác giữ im lặng. Chỉ là đệ tử đồng môn chứ không phải huynh đệ ruột, bọn họ sẽ không cùng đi chịu chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.