Cứ thế chín con rồng kéo tiếp tiến lên. Ba người Hoa Tề Kiệt bay lên mây, đám binh sĩ Đế Vệ quân bao vây làm bọn họ phập phồng lo sợ.
Cả đội biến mất phía chân trời, các đệ tử Minh Vương điện thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tranh luận.
- Hoa sư huynh đã bị bắt, chúng ta nên làm sao đây?
- Trước nghỉ ngơi mấy ngày đi, đi tới trước là biên giới Thần Điện, chúng ta không thể tự tiện xông vào.
- Ài, không biết nhóm Hoa sư huynh sẽ ra sao . . .
- Hừ! Ngươi lo lắng vậy sao mới rồi không đi theo?
Bọn họ cãi cọ nhưng không thấy xấu hổ, đường tu hành vốn là tu tâm, trước nguy hiểm sống còn thì ai rảnh quan tâm người khác?
Trên tầng mây, Hoa Tề Kiệt không kiềm được hỏi:
- Các ngươi là người của Thần Điện?
Bạch Trạch không thèm nhìn, lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhiều.
Hoa Tề Kiệt thầm buồn bực. Năm mươi binh sĩ Đế Vệ quân trải qua huấn luyện đặc biệt tương đương với tử sĩ, mặt không biểu tình, khí chất lạnh như băng. Ba người Hoa Tề Kiệt thấp thỏm bất an.
Thanh niên áo đen đi cùng tên Hạ Cẩm, Chân Tiên cảnh lục trọng. Hạ Cẩm xem như bằng hữu tốt của Hoa Tề Kiệt, cùng nhau ra sống vào chết.
Nữ tu khác tên Đường Thải Tinh, tu vi Chân Tiên cảnh tứ trọng, quan hệ khá tốt với Hoa Tề Kiệt nếu không đã chẳng đuổi theo.
Hoa Tề Kiệt quay lại cười khổ nói với Hạ Cẩm, Đường Thải Tinh:
- Đã liên lụy hai người.
Đường Thải Tinh biểu hiện rất bình tĩnh.
Hạ Cẩm lắc đầu nói:
- Việc này không do sư huynh gây ra, ta không thể để sư huynh mất mạng vì chúng ta.
Hậu Nghệ, Dương Tiễn, Bạch Trạch vờ như không nghe thấy, nhìn đăm đăm phía trước.
Hoa Tề Kiệt, Hạ Cẩm, Đường Thải Tinh đánh giá nhóm Dương Tiễn. Đặc biệt khi thấy Dương Tiễn, Hậu Nghệ làm ba người tim đập chân run.
Hoa Tề Kiệt thầm đoán:
“Hai người này tuyệt đối là cường giả Thái Ất cảnh!”
Có lẽ là từ Thái Ất Tán Tiên cảnh trở lên.
Tuy ba người là thiên tài nhưng ở trong Minh Vương điện chỉ là hạt giống, không bằng thiên kiêu tuyệt thế thật sự, nên chưa có tư cách tiếp xúc đến cường giả Đại La cảnh. Ở trong mắt họ thì cường giả Thái Ất cảnh và Đại La cảnh không có khác biệt, tóm lại là siêu mạnh.
Tần Quân ngồi trong kiệu đã tìm được Dạ Tình Đàm Hoa trong trữ vật giới.
Có bốn cánh hoa, đen như nhuộm mực, rễ rất cứng giống đá.
Tần Quân lẩm bẩm:
- Thứ này có độc không đây?
Vật khiến nhiều người tranh giành thì chắc chắn không đơn giản. Có lẽ hắn không cần dùng nhưng có thể tiêu khiển cho qua thời gian.
Cơ Vĩnh Sinh lên tiếng giải đáp thắc mắc:
“Dạ Tình Đàm Hoa là thánh tài tôi thể, hèn gì đệ tử của Minh Vương điện sẽ tranh giành, bảo bối như vậy dù là Minh Vương điện cũng hiếm có.”
Thánh tài tôi thể?
Mắt Tần Quân sáng rực vui mừng.
Dược liệu tôi thể giống như dược vật, đều là dược tính thông dụng. Tần Quân đã dùng gần hết các loại thánh tài tôi thể trong Thiên Đình Đại Tần, giờ có loại mới hỏi sao hắn không vui vẻ?
***
Ở bắc bộ Trung Hoang đặt trung tâm quyền lực Minh Vương điện, nơi này núi rừng vòng quanh, cây cối xanh mạ, đưa mắt nhìn rất là âm u.
Chính giữa núi rừng nằm một tòa thành lớn tên là Minh Vương thành, tu sĩ ra vào không ai tu vi thấp hơn Chân Tiên cảnh.
Minh Vương thành là thành trì trung tâm của Minh Vương điện, tu sĩ khác không có tư cách ra vào.
Trong một tòa cung điện lớn nhất thành, điện chủ Vương Tứ ngồi xếp bằng luyện công, mặt vàng mắt hổ toát ra áp lực như mãnh thú, ma khí làm áo đen không ngừng phồng lên, hơi thở ngưng tụ thành kình phong.
Minh Vương điện chủ yếu là ma tu, trước khi Vương Tứ trở thành điện chủ từng là đại ma đầu tung hoành Trung Hoang.
Một ma khí xuất hiện trước mặt Vương Tứ, rất nhanh ngưng tụ thành hình người, quỳ một gối nói:
- Điện chủ, Lý Tư, Vương Tiễn vẫn không chịu mở miệng, nếu hành hạ tiếp sợ rằng bọn họ sẽ chết.
Đây là Minh Vương Tòng Giả, trực thuộc Vương Tứ điều khiển.
Hai tay Vương Tứ vẫn vận công, trừng Minh Vương Tòng Giả, quát:
- Các ngươi làm ăn cái kiểu gì mà không ép cung hai người được?
Minh Vương Tòng Giả dập đầu nói:
- Thuộc hạ vô năng!
Mắt Vương Tứ lấp lóe nói:
- Thôi, truyền tin tức ra ngoài, nửa tháng sau chém Lý Tư, Vương Tiễn của Tần bên ngoài Cổ Cổ thành trăm dặm, tất cả người Trung Hoang đến xem.
Từ mấy ngàn năm trước Tần đến Trung Hoang đã không ngừng ma sát với Minh Vương điện.
Đoạn thời gian trước Long Đế đến Trung Hoang phát triển thế lực, chém giết một con cháu của trưởng lão Minh Vương điện. Không cần biết lý do thế nào, tất nhiên Minh Vương điện không thể bỏ qua, chuyện này liên quan đến mặt mũi.
Thế là Long Đế và Minh Vương điện bùng nổ chiến tranh, ai ngờ Tần hợp sức với Long Đế.
Lần này Minh Vương điện khó khăn liên hợp với thuộc hạ của Yêu Tổ bắt được Lý Tư, Vương Tiễn, Vương Tứ muốn mượn cái chết của bọn họ ép Long Đế, Mông Điềm lộ mặt.
Minh Vương Tòng Giả đáp, chuẩn bị rời đi:
- Tuân lệnh!
Vương Tứ gọi lại gã:
- Chờ đã, tìm được Dạ Tình Đàm Hoa chưa?
Ma công của Vương Tứ rất cần Dạ Tình Đàm Hoa để đột phá, cho nên phát động tất cả lực lượng tìm Dạ Tình Đàm Hoa.
Minh Vương Tòng Giả trả lời:
- Vẫn chưa có tin tức.
Vương Tứ bực bội nói:
- Cút đi!
Mọi việc không thuận lợi làm Vương Tứ táo bạo.
Minh Vương Tòng Giả cúi đầu nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Một lúc lâu sau Vương Tứ bình ổn tâm tình, lật tay lấy ra một khúc xương vàng khắc chữ kỳ lạ, gã cẩn thận như vuốt ve người yêu.
Vương Tứ thì thào:
- Khối thần cốt này có lai lịch gì? Yêu Tổ rộng rãi tặng cho ta chắc có âm mưu.
Yêu Tổ phái người giúp Vương Tứ đối phó Long Đế, Tần, còn tặng cho gã một khối thần cốt làm gã không đoán ra chân thật.
Vương Tứ chợt nhớ phân thân của Yêu Tổ thua Như Lai Tây Vực.
- Hay hắn muốn khiến ta đối phó Như Lai giúp hắn?
Phân thân của Yêu Tổ có tu vi Đại La Chí Tiên, Vương Tứ thì chỉ là Đại La Kim Tiên cảnh viên mãn, gã sẽ không ngốc đi đối đầu với Như Lai.
Nhưng Vương Tứ rất khó từ chối Yêu Tổ, Minh Vương điện và Yêu Khư cách biệt thực lực rất lớn.
Vương Tứ lẩm bẩm, vẻ mặt tràn đầy sầu lo:
- Thời buổi rối loạn, sợ là đại kiếp nạn sắp đến . . .
Mỗi lần đại kiếp nạn đều khiến toàn bộ thiên địa rơi vào chiến loạn.
Kết cục đều không quá tốt đẹp, không có bao nhiêu thế lực có thể cười đến cuối cùng.
***
Chớp mắt sáu ngày qua mau.
Hoa Tề Kiệt chỉ phía trước nói:
- Đi thêm mấy trăm dặm là đến Trung Hoang.
Khuôn mặt Hoa Tề Kiệt bình tĩnh nhưng lòng rất căng thẳng, sợ đám người bí ẩn này qua cầu rút ván.
Hạ Cẩm, Đường Thải Tinh không nói chuyện nhưng hai nắm tay siết chặt.