Kim Cương Trác nhanh chóng trùm lên Càn Khôn Thước. Nhiên Đăng cảm giác lực lượng không gì sánh bằng ập đến, Càn Khôn Thước rời tay bị hút vào Kim Cương Trác.
Con ngươi Nhiên Đăng co rút, lão khủng hoảng.
Càn Khôn Thước là bảo bối của lão, tại sao nó bị hút đi? Không lẽ cái kim cương quyển đó phẩm cấp cao hơn Càn Khôn Thước?
Tần Quân hớn hở nhìn, Càn Khôn Thước bị Kim Cương Trác hút đi khiến hắn nhớ Thanh Ngưu Tinh trong Tây Du Ký. Yêu quái lôm côm đó dựa vào Kim Cương Trác diễu võ dương oai, càng không nói tới Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân chộp lấy Kim Cương Trác bay về, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn pháp bảo nào không?
Khí chất đại năng tuyệt thế bày ra lâm li.
Như Lai, Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ đổ mồ hôi lạnh nhìn, ba người sâu sắc biết sự lợi hại của Càn Khôn Thước, không ngờ Nhiên Đăng mới lấy ra đã bị Kim Cương Trác hút mất.
Không có Càn Khôn Thước thì sức chiến đấu của Nhiên Đăng giảm mạnh.
Kiếm Chủ rùng mình thầm nghĩ:
- Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Năm thanh kiếm rung rung sau lưng Kiếm Chủ.
Cửu U Âm Đế chấn động tinh thần, lúc trước Nhiên Đăng không ai bì nổi nhưng như con nít trước mặt Thái Thượng Lão Quân.
Nhiên Đăng càng hãi hùng, dòng điện từ gan bàn chân lan tràn đến đỉnh đầu, khiến lão như trong hầm băng. Nhiên Đăng như thấy một số hình ảnh vừa lạ vừa quen, ý thức hỗn loạn.
Tần Quân cố nén hưng phấn cười nói:
- Lão Quân, phế lão cho trẫm!
Đánh rắn đánh giập đầu, phế Nhiên Đăng để coi sau này lão còn huênh hoang nữa không.
Như Lai rùng mình, nhớ lại khủng bố lúc bị phế tu vi.
Như Lai thầm thắc mắc Thái Thượng Lão Quân và Bồ Đề Tổ Sư, ai mạnh hơn? Hai người đều có quan hệ với Thánh Nhân, chưa ngay mặt đánh bao giờ.
Thái Thượng Lão Quân nhẹ gật đầu nói:
- Ừm!
Thái Thượng Lão Quân vung phất trần, lông trắng biến dài quất hướng Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng đang trong hoảng hốt, các loại ký ức lẫn lộn trong đầu khiến lão không kịp phản ứng đã bị phất trần siết chặt, sau đó bị kéo đến trước mặt Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân tay trái cầm Kim Cương Trác gõ trán Nhiên Đăng.
Ầm!
Nhiên Đăng cảm giác đầu óc nổ tung, ý thức rơi vào hỗn độn, thân thể thì mềm nhũn quỳ trước mặt Thái Thượng Lão Quân.
Vô số sinh linh hút ngụm khí lạnh nhìn.
Từ góc độ người xem thì Nhiên Đăng không chút sức đánh trả, bị Thái Thượng Lão Quân nhẹ nhàng đánh bại, còn quỳ trước mặt Thái Thượng Lão Quân.
Toàn quá trình chỉ mấy giây ngắn ngủi.
Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ toàn thân lạnh lẽo nhìn.
Thiên Mệnh Đại Đế ngồi trên tảng đá to ở phía xa nở nụ cười, sờ cằm lẩm bẩm:
- Người này tuy là Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ nhưng sức chiến đấu thật sự càng mạnh. Nhiên Đăng kia tuy cách hậu kỳ còn một bước nhưng thực lực hai người cách biệt xa. Nhưng mới rồi Nhiên Đăng không tập trung, xảy ra chuyện gì? Không lẽ trúng phép thuật hay thần thông nào đó?
Sinh linh châu đầu ghé tai nghị luận:
- Nhiên Đăng cứ thua vậy sao?
- Chắc giả bộ? Lúc trước Nhiên Đăng mạnh mẽ vậy mà.
- Lão đạo sĩ kia mạnh quá.
- Khủng bô, thiên hạ sắp biến!
- Ui, Kiếm Chủ và Cửu U Âm Đế sắp bị kéo xuống Hùng Chủ bảng. Nhiên Đăng, Độ Ác hay lão đạo sĩ bí ẩn này đều biểu hiện rất mạnh.
Bọn họ cực kỳ hưng phấn, cho rằng đi một chuyến không uổng công.
Trận chiến này sẽ danh lưu sử sách, bởi vì dính dáng quá nhiều nhân vật.
Nếu bọn họ biết Thiên Mệnh Đại Đế cũng âm thầm đến thì sẽ rất kích động.
Thiên Mệnh Đại Đế cao cao tại thượng, là mục tiêu sinh linh các tộc trong thiên hạ phấn đấu.
Nhiên Đăng thua trận, cả chiến trường yên tĩnh lại. Binh sĩ hai bên đang đánh nhau cũng ngừng đánh. Mọi người nhìn Thái Thượng Lão Quân và Nhiên Đăng.
Trên phế tích, Nhiên Đăng quỳ trước mặt Thái Thượng Lão Quân. Lão Quân vuốt râu nhìn xuống Nhiên Đăng, phối hợp mây lôi cuồn cuộn, cảnh tượng in sâu trong lòng vô số sinh linh.
Thái Thượng Lão Quân nhẹ giọng hỏi:
- Thật sự muốn phế hắn?
Tu luyện đến Đại La Thủy Tiên cảnh trung kỳ không dễ, nếu không vì Tần Quân thì Thái Thượng Lão Quân và Nhiên Đăng chẳng có thù hận gì.
Nhân quả báo ứng, hôm nay phế Nhiên Đăng là nhân, sau này có quả gì không?
Nhưng Thái Thượng Lão Quân dù sao là phân thân Thánh Nhân, nhìn như hờ hững thật ra cao ngạo còn hơn Đông Hoàng Thái Nhất.
Khóe môi Tần Quân cong lên mỉm cười nói:
- Bây giờ phế lão, nếu sau này lão cải tà quy chính thì trẫm có thể cho lão phục hồi trong thời gian ngắn.
Đại La Thủy Tiên dù gì là Đại La cảnh, ăn một viên Đại La Phục Nguyên Đan là đủ rồi.
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy ngạc nhiên nhìn Tần Quân, càng hứng thú với hắn hơn.
Thái Thượng Lão Quân giơ tay điểm vào Nhiên Đăng, một luồng sáng trắng bắn ra từ đầu ngón tay lão rơi vào đầu Nhiên Đăng. Cơ thể Nhiên Đăng cứng ngắc, pháp lực của Thái Thượng Lão Quân khống chế Nhiên Đăng chậm rãi bay lên.
Giờ phút này Nhiên Đăng chìm trong trạng thái hỗn độn, vô số ký ức điên cuồng tuôn ra từ sâu trong não.
Cơ Vĩnh Sinh nghi hoặc hỏi:
- Lão đạo nhân này rất mạnh, ngươi lại lừa từ đâu đến?
Tuy Cơ Vĩnh Sinh đã thói quen nhưng thấy Thái Thượng Lão Quân vẫn làm y giật mình. Cứ theo đà này thì không lâu sau Tần Quân có thể chiêu đến cường giả thực lực mạnh hơn y, làm Cơ Vĩnh Sinh thấy hoang đường.
Tần Quân hầm hừ đáp:
- Thiên cơ không thể tiết lộ!
Phế Nhiên Đăng trước, giáo dục một đoạn thời gian, đây là siêu cường giả, không thể trực tiếp giết.
Vẻ mặt Như Lai phức tạp nhìn Thái Thượng Lão Quân phế bỏ tu vi của Nhiên Đăng, không thấy vui vẻ gì ngược lại có cảm giác thỏ chết cáo khóc. Dù sao kiếp trước hai người là đồng môn.
Cửu U Âm Đế ở phía xa tâm tình vô cùng khó chịu. Có mặt Thái Thượng Lão Quân thì còn đánh trận được nữa không? Nếu chiến tiếp gã chết chắc, mạnh như Nhiên Đăng còn bị Thái Thượng Lão Quân lật tay một cái chế ngự.
Kiếm Chủ lặng im, gã thích khiêu chiến cường giả, nhưng giờ phút này không dám tùy tiện rút kiếm hướng Thái Thượng Lão Quân.
Mới rồi Thái Thượng Lão Quân biểu hiện quá kinh khủng, như thần.
Chiến trường yên tĩnh, mảnh đất phế tích vạn dặm, tất cả sinh linh nhìn Thái Thượng Lão Quân và Tần Quân.
Bùm!
Nhiên Đăng rớt xuống đất, người co giật, hơi thở yếu ớt, tu vi đã bị phế.
Tần Quân thở phào một hơi. Nhiên Đăng quá gian xảo, không phế tu vi của lão thì hắn đành tiêu diệt. Nhưng Tần Quân có tình cảm với Thần Ma được hệ thống triệu hoán ra, trong lòng không muốn giết Nhiên Đăng.
Nếu không phải Nhiên Đăng chen chân vào trận chiến thì lão và Tần Quân vốn không có thù.
Nhìn Nhiên Đăng co giật toàn thân, mặt Tần Quân lộ nét thương hại. Ở thế giới nào đều như thế, mạnh ăn thịt yếu.
Thua là thất bại!