Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1015: Chương 1015: Lựa chọn của kẻ yếu (2)




Tần Quân nhìn xuống Nhiên Đăng, lạnh lùng hỏi:

- Nhiên Đăng, ngươi còn gì để nói không?

Sau khi Nhiên Đăng bị phế Tần Quân không trào phúng bỏ đá xuống giếng, điều này khiến Thái Thượng Lão Quân đánh giá Tần Quân càng cao.

Lúc trước khiêu khích không phải vì não rỗng, hắn chỉ muốn kích thích kẻ địch. Thiếu niên đế hoàng này có tâm cảnh rất tốt.

Nhiên Đăng đang trong trạng thái hỗn loạn, Tần Quân và Thái Thượng Lão Quân cau mày.

Thái Thượng Lão Quân hoang mang:

- Có chuyện gì?

Thái Thượng Lão Quân chỉ phế tu vi của Nhiên Đăng, lẽ ra lão phải có ý thức mới đúng.

Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Tần Quân:

- Nhiên Đăng đang nhớ lại ký ức luân hồi.

Tần Quân thầm nghi ngờ, sau Như Lai đến lượt Nhiên Đăng thức tỉnh, hay có mối liên quan gì?

Hệ thống không giải thích, Tần Quân đành tạm gác lại.

Tần Quân xoay người nhìn Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ ở phía xa, cười hỏi:

- Các ngươi còn dám chiến sao?

Còn dám chiến sao?

Câu nói này vang vọng cả chiến trường, Cửu U Âm Đế và Kiếm Chủ rất giận nhưng cũng bất lực.

Thái Thượng Lão Quân cộng thêm Như Lai, bọn họ không đánh lại.

Kiếm Chủ còn đỡ, muốn rút liền rút, vì gã chỉ có một mình.

Nhưng Cửu U Âm Đế phải làm sao bây giờ? Gã có đại quân đến, âm binh đã tử thương hơn ngàn vạn, giờ kêu gã rút lui? Gã làm sao đối mặt Cửu U Chi Địa? Làm sao đi trong thiên hạ?

Thiên Mệnh Đại Đế ngồi trên tảng đá lớn phía xa cười lẩm bẩm:

- Cửu U ơi là Cửu U, ngươi tự cho mình siêu phàm, muốn tranh phong với ta, giờ ngươi xử lý thế cục này thế nào?

Quan hệ giữa Cửu U Âm Đế và Thiên Mệnh Đại Đế xem như thân thiện, nhưng không phải bằng hữu tốt.

Thiên Mệnh Đại Đế không cần bằng hữu.

Ngược lại Nhan Đế khiến Thiên Mệnh Đại Đế hứng thú, nhân tài mới xuất hiện này càng lúc càng lợi hại, tuy tu vi chẳng ra gì nhưng thủ đoạn rất lợi hại.

Thiên Mệnh Đại Đế hào hứng thầm nghĩ, không hề lo lắng:

- Xem ra Nhan Đế và Tần Thánh Đế có liên quan gì đó.

Tất cả hùng chủ trong thiên hạ đang tranh thế, chỉ có Thiên Mệnh Điện thờ ơ. Vì Thiên Mệnh Đại Đế xem nhẹ quyền thế, thế lực thông thiên đến đâu ở trước mặt gã chỉ có thể quỳ phục.

Thiên Mệnh Đại Đế nhìn Thái Thượng Lão Quân chằm chằm, cười cợt khẽ nói:

- Hôm nay có nên ra tay không?

Đã lâu rồi Thiên Mệnh Đại Đế không động tay chân.

Thiên Mệnh Đại Đế tự biên tự diễn nỗi cô đơn vô địch, bên kia Tần Quân dồn ép Cửu U Âm Đế.

Tần Quân trầm giọng quát:

- Âm Đế, nhi tử của ngươi nhúng chàm Nhan Vương Điện của trẫm, gieo gió gặt bão. Nếu ngươi không lùi thì đừng trách trẫm vô tình! Trẫm không muốn thấy Âm phủ đại loạn!

Đưa mắt nhìn đất đai đã vỡ nát, phải mất mấy ngàn năm mới phục hồi, Nhan Vương thành phải dời đi nơi khác, tâm tình của Tần Quân khá tệ.

Nhưng mức độ trung thành của Thái Thượng Lão Quân quá thấp, Tần Quân không tiện luôn làm phiền lão. Binh lực hai phe hoàn toàn không đồng đều, nếu chiến tiếp sẽ không tốt cho Nhan Vương Điện.

Cửu U Âm Đế tái mặt, cửu u long khí sau lưng gã không gào thét nữa, hai nắm tay siết chặt rơi vào dằn vặt.

Cửu U Âm Đế không biết quan hệ cụ thể của Thái Thượng Lão Quân và Tần Quân, trong mắt gã thì hai người này chung một sợi dây, nếu đánh tiếp thì gã chỉ có đường chết.

Nếu rút lui thì . . . sống không bằng chết.

- Nên lui thì lui đi, với kẻ yếu còn sống mới là quan trọng nhất.

Kẻ yếu?

Cửu U Âm Đế biểu tình cực kỳ khó xem, gã bỗng cảm thấy thanh âm hơi quen tai, suy nghĩ kỹ sau đó gã tái mặt.

Cửu U Âm Đế vội nhìn hướng phát ra thanh âm:

- Sao có thể? Sao hắn đến đây!?

Tần Quân cau mày, có người dám gọi Cửu U Âm Đế là kẻ yếu?

Các sinh linh xôn xao, ai mà ngông cuồng thế, dám nói năng bỗ bã với Cửu U Âm Đế.

Tất cả sinh linh dùng ánh mắt tìm kiếm cái kẻ cuồng vọng kia, rất nhanh đã nhìn thấy Thiên Mệnh Đại Đế.

Thiên Mệnh Đại Đế đi trên tầng trời thấp, gió cát thổi áo đỏ bay phần phật, khuôn mặt điển trai khóe môi nhếch cao, khí chất cao ngạo mà vô địch bày ra lâm li.

Một sinh linh cao giọng quát:

- Đó là . . . Thiên Mệnh Đại Đế!

Cả chiến trường nổ tung.

Thiên Mệnh Đại Đế?

Số một đương thời đến rồi!

Sinh linh bàn tán xôn xao, siêu kích động:

- Hắn là Thiên Mệnh Đại Đế? Khí thế này . . .

- Giống hệt đại đế trong tưởng tượng của ta, dáng vẻ đường đường, toàn thân toát ra khí chất bễ nghễ thiên hạ.

- Thiên Mệnh Đại Đế cũng đến, chiến tranh sẽ diễn biến thế nào đây?

- Mau truyền tin về Thiên Mệnh Đại Đế!

- Sống mấy ngàn năm lần đầu tiên thấy tận mắt Thiên Mệnh Đại Đế.

Đám binh sĩ đại quân Cửu U, Nhan Vương Điện nhìn nhau.

Cái tên Thiên Mệnh Đại Đế như ma lực, vừa vang lên đã làm không khí chiến trường căng thẳng.

Tần Quân nhướng chân mày:

- Thiên Mệnh Đại Đế?

Rốt cuộc trông thấy người số một thế giới.

Tần Quân đưa mắt nhìn.

Thiên Mệnh Đại Đế mặc áo đỏ chậm rãi đi tới, ung dung bình tĩnh như cả chiến trường không đáng lọt vào mắt gã.

Mắt Kiếm Chủ hấp háy, tay nắm bảo kiếm run run, buông tiếng thở dài:

- Thôi.

Kiếm Chủ buông song kiếm, bảy kiếm nhanh chóng trở vào bao, gã không muốn chiến đấu tiếp. Vì Kiếm Chủ biết Thiên Mệnh Đại Đế đã đến, không còn vũ đài cho gã biểu diễn.

Thái Thượng Lão Quân đánh giá Thiên Mệnh Đại Đế, trước khi đối phó Nhiên Đăng thì lão đã chú ý tới gã nhưng không để ý.

Thái Thượng Lão Quân thầm nghĩ:

- Người này tu vi sâu không lường được, sẽ là biến số.

Mặt ngoài Thái Thượng Lão Quân bình thản, tuy Thiên Mệnh Đại Đế sâu không lường được nhưng lão không sợ, ở thế giới này không có người khiến lão sợ.

Như Lai cau mày, Thiên Mệnh Đại Đế cho y cảm giác giống Thái Thượng Lão Quân, đều không thể địch lại.

Như Lai thầm thở dài:

- Quả nhiên lúc trước ta đã coi khinh cường giả thế giới này.

Như Lai thấy bực tức như ếch ngồi đáy giếng. Đừng nói Thiên Mệnh Đại Đế, dù là Kiếm Chủ thì Như Lai cũng không đánh lại.

Tần Quân trước tiên phá vỡ tĩnh lặng, cười hỏi:

- Ô, Thiên Mệnh Đại Đế trong truyền thuyết cũng đến. Sao? Cũng muốn chen chân vào trận chiến này chia chén canh?

Thiên Mệnh Đại Đế, Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ là thiên kiêu cùng thời đại, có khi nào ba người liên hợp chèn ép Nhan Vương Điện không?

Làm Nhan Đế, Tần Quân phải suy xét đến tình hình tệ nhất.

Thiên Mệnh Đại Đế cách Tần Quân mười dặm, vừa đi vừa thản nhiên nói:

- Các ngươi đánh quá mức, nếu ta không đến thì mảnh đất này sẽ bị hủy hoàn toàn.

Vô số sinh linh rung động, Thiên Mệnh Đại Đế đến đây là hỏi tội.

Là người số một đương thời, Thiên Mệnh Đại Đế có tư cách chấp pháp vì thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.