Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1016: Chương 1016: Cửu U rút lui




Cửu U Âm Đế nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, gã biết con người của Thiên Mệnh Đại Đế, nói một không hai. Đại chiến hai giới Âm Dương xem ra phải ngừng tại đây.

Cửu U Âm Đế siết chặt hai nắm tay, tràn đầy không cam lòng:

- Chết tiệt, bổn tọa còn chưa báo thù!

Cửu U Âm Đế không trách Thiên Mệnh Đại Đế lúc trước nói câu trào phúng, gã biết Thiên Mệnh Đại Đế luôn như vậy. Cửu U Âm Đế chỉ hận Nhiên Đăng, Kiếm Chủ, nếu không tại hai người này có lẽ trận chiến đã kết thúc rồi.

Về sau có Thái Thượng Lão Quân bảo vệ, muốn diệt Nhan Vương Điện càng khó khăn.

Tần Quân xòe tay nói:

- Nhan Vương Điện chúng ta là bên bị đánh nhé.

Vẻ mặt ngây thơ vô số tội làm Cửu U Âm Đế muốn tát một bạt tai.

Nếu ngươi không giết nhi tử của ta thì ta sẽ đến gây sự với ngươi sao?

Giận thì giận nhưng Cửu U Âm Đế không cãi lại, thiên hạ đều biết ân oán giữa gã và Nhan Vương Điện, không cần giải thích nhiều.

Cửu U Âm Đế cao giọng quát:

- Toàn quân rút lui!

Thiên địa ồn ào.

Thiên Mệnh Đại Đế nói một câu đã khiến Cửu U Âm Đế rút quân?

Khóe môi Tần Quân co giật. Hiển nhiên ở trong lòng Cửu U Âm Đế thì sức uy hiếp của Thái Thượng Lão Quân không bằng Thiên Mệnh Đại Đế.

Hạng hai đương thời nghe lời số một đương thời như thế, đủ biết hai người cách biệt bao xa.

Đám âm tướng, âm binh sửng sốt, tuy không cam lòng nhưng đành đi hướng Cửu U Âm Đế.

Trận chiến này bọn chúng mất bao nhiêu huynh đệ, cứ rút lui thế này thì còn ý nghĩa gì?

Thiên Mệnh Đại Đế đến giữa Tần Quân và Cửu U Âm Đế, cách hai bên vài trăm thước.

Thiên Mệnh Đại Đế lạnh nhạt nói, dường như đại biểu thiên thần hạ chỉ:

- Trận chiến này ngừng tại đây, về sau Đại La Thủy Tiên không được chiến đấu trên mặt đất.

Lên mặt quá vậy.

Tần Quân á khẩu, hắn tò mò hỏi thầm:

- Cơ Vĩnh Sinh có nhìn thấu tu vi của Thiên Mệnh Đại Đế không?

Cơ Vĩnh Sinh bực bội nói:

- Không được, ta vốn là một lũ tàn hồn, ngươi nghĩ ta không gì không làm được sao?

Không phải sao?

Khóe môi Tần Quân co giật, cho đến nay Cơ Vĩnh Sinh luôn biểu hiện rất mạnh, ở trong lòng hắn thì y không gì không làm được.

Các sinh linh hò reo:

- Cứ thế giải tán?

- Đại đế bá đạo ghê.

- Đại đế nói đúng, Đại La Thủy Tiên quá mạnh, các ngươi nhìn mặt đất Yêu Khư đi, hầu như bị hủy hết.

- Nếu bây giờ không trói buộc thì sau này bùng nổ đại kiếp nạn còn cỡ nào nữa?

- Đại đế uy vũ!

Tuy hơi tiếc nhưng bọn họ ủng hộ quyết định của Thiên Mệnh Đại Đế.

Đại chiến hai giới Âm Dương này nếu diễn ra trong địa bàn của bọn họ thì đúng là tai nạn hủy diệt.

Hôm nay có Thiên Mệnh Đại Đế đứng ra cũng cho đám cường giả đỉnh cao khác lời cảnh cáo.

Cửu U Âm Đế mở lỗ đen đi thông Âm phủ ngay giữa hư không, quay đầu nói với Tần Quân:

- Ân oán giữa chúng ta chưa chấm dứt, ngươi tự giải quyết cho tốt!

Tần Quân nhướng mày, tên này bị ngu sao?

Tần Quân thầm nghĩ:

- Phải tăng tốc kế hoạch Âm phủ.

Sớm muộn gì hắn sẽ khống chế Âm phủ, khi đó chờ xem Cửu U Âm Đế còn dám hăm dọa không.

Thiên Mệnh Đại Đế nhìn Thái Thượng Lão Quân, tò mò hỏi:

- Tên ngươi là gì?

Một Đại La Thủy Tiên cảnh hậu kỳ, nếu Thiên Mệnh Đại Đế không có mặt thì người đó có thể tung hoành thiên địa vô địch.

Thái Thượng Lão Quân bình tĩnh nói:

- Thái Thượng Lão Quân.

Tần Quân căng thẳng, chắc Thiên Mệnh Đại Đế không phải muốn trừ khử Thái Thượng Lão Quân đi?

Làm số một đương thời chắc chắn không cho phép cường giả có thể uy hiếp mình tồn tại. Như Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ có lẽ chỉ như con heo được Thiên Mệnh Đại Đế nuôi, không cấu thành uy hiếp.

Thiên Mệnh Đại Đế híp mắt cười nói:

- Tên hay, có dám cùng ta lên trời chiến một trận?

Có dám lên trời chiến?

Người nghe hút ngụm khí lạnh.

Ai dám tiếp chiến? Đối phương là Thiên Mệnh Đại Đế!

Tồn tại vô địch, người mạnh nhất rong ruổi thiên địa mấy vạn năm!

Kiếm Chủ, Cửu U Âm Đế cau mày. Như Lai híp mắt.

Thái Thượng Lão Quân hay Thiên Mệnh Đại Đế đều mạnh hơn xa bọn họ, Kiếm Chủ, Cửu U Âm Đế, Như Lai tò mò nếu hai người đánh nhau sẽ phát ra hỏa hoa thế nào.

Thái Thượng Lão Quân vung phất trần, bình tĩnh hỏi ngược lại:

- Có gì không dám?

Thái Thượng Lão Quân không màng danh lợi, cũng không e ngại tranh đấu.

Một câu lạnh nhạt khiến người cảm nhận ngạo khí không gì sánh bằng.

Thái Thượng Lão Quân không sợ Thiên Mệnh Đại Đế!

Thiên Mệnh Đại Đế cười càng tươi, chậm rãi bay lên. Thiên Mệnh Đại Đế không nói nhưng hành động đã biểu thị thái độ.

Thái Thượng Lão Quân bay lên theo, hai người cùng bay lên trời khu vực mây lôi dày đặc.

Tần Quân căng thẳng trong lòng, không biết Thái Thượng Lão Quân có thể đánh bại Thiên Mệnh Đại Đế được không.

Người có tên cây có bóng, danh hào Thiên Mệnh Đại Đế quá vang dội. Nếu Thái Thượng Lão Quân ở trạng thái cao nhất thì Tần Quân không lo gì.

Như Lai nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, bây giờ đắc tội Thiên Mệnh Điện e rằng không tốt.

Thái Thượng Lão Quân, Thiên Mệnh Đại Đế đã song song bay vào mây lôi mất tăm.

Tần Quân lắc đầu nói:

- Ngươi không yên tâm thực lực của Lão Quân sao? Huống chi chúng ta không sợ!

Như Lai nhíu chặt mày, Tần Quân nói câu đó dường như rất hiểu biết kiếp trước của họ. Liên tưởng đến đám Thần Ma Long Đế, Vô Chi Kỳ, suy nghĩ của Như Lai hỗn loạn.

Đùng!

Rất nhanh trên mây lôi truyền đến tiếng gầm rú kinh thế, uy áp vô thượng thổi quét thiên địa. Tất cả sinh linh ngước lên nhìn, mây lôi bắt đầu cuồn cuộn như đại dương trong bão tố, vô cùng đồ sộ.

Không thấy Thái Thượng Lão Quân, Thiên Mệnh Đại Đế đánh nhau thế nào nhưng hơi thở chiến đấu khiến vô số sinh linh sợ hãi.

Đất đai hoang tàn rung bần bật như có động đất.

Các sinh linh bàn tán xôn xao, rất là giật mình:

- Đáng sợ quá, không ngờ có người có thể chiến với Thiên Mệnh Đại Đế.

- Xem tình hình thì trong một chốc khó phân ra thắng thua.

- Thái Thượng Lão Quân? Mới rồi lão ta nói cái tên này?

- Không ngờ trận chiến này có ý nghĩa vượt thời đại.

- Sau ngày hôm nay mười hạng đầu Hùng Chủ bảng sẽ biến động. Nhan Đế dựa vào thuộc hạ có thể một bước lên mây rồi.

Tần Quân mặt không đổi sắc, hắn chưa từng ngán ngại Thiên Mệnh Đại Đế, dù Thái Thượng Lão Quân thua thì hắn cũng cũng không sợ.

Hắn còn át chủ bài, Bồ Đề Tổ Sư!

Có Tôn Ngộ Không thuyết phục Bồ Đề Tổ Sư, sớm muộn gì lão sẽ cống hiến sức lực cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.