Xích Khào Mã Hầu Vô Chi Kỳ nhìn khung trời, lẩm bẩm:
- Hai kẻ biến thái.
Cửu U Âm Đế đã mở lối vào Âm phủ xong, đám âm binh chen chúc ùa vào. Cửu U Âm Đế ngước đầu nhìn trời, dường như có thể xuyên từng tầng mây sấm thấy Thái Thượng Lão Quân, Thiên Mệnh Đại Đế đánh nhau.
Đám thành viên Nhan Vương Điện Chân Võ Đại Đế, Lục Nhĩ Mi Hầu tụ tập tới chỗ Tần Quân.
Nhìn khắp nơi hoang tàn, đất đai vỡ vụn, vô số hiệp cốc hiển hiện ra, thây ngã khắp nơi, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất.
Nhiên Đăng khẽ rên:
- Ư . . .
Tần Quân, Như Lai cúi đầu nhìn. Nhiên Đăng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt mơ hồ. Đầu óc Nhiên Đăng nặng trịch dường như mơ rất nhiều, thật giả khó phân rõ.
Tần Quân cười cợt hỏi nhỏ:
- Rốt cuộc ngươi đã tỉnh?
Nhiên Đăng nhớ ký ức kiếp trước khi thấy cảnh này sẽ nghĩ gì?
Như Lai là đồng môn của lão, hai người cùng hàng Phật Tổ. Nhưng Như Lai bị Nhiên Đăng làm bị thương nặng, cơ nghiệp xây dựng bị hủy hoại trong một chốc.
Nhiên Đăng lắc đầu, suy nghĩ bắt đầu rõ ràng.
Như Lai khẽ thở dài, không nỡ nhìn bộ dạng thê thảm của Nhiên Đăng:
- A di đà phật.
Thù hận Nhiên Đăng đã tan biến, nhưng Như Lai khó sinh ra hảo cảm.
Tiếng niệm Phật đánh thức Nhiên Đăng, lão bản năng muốn đứng lên, nhưng mới bị phế bỏ khiến thân thể lão yếu ớt, vừa gượng dậy đã lảo đảo ngã xuống.
Nhiên Đăng như bị sét đánh nhìn hai tay mình, biểu tình tuyệt vọng không dám tin:
- Tu vi của ta . . .
Mới nhớ lại ký ức luân hồi liền phát hiện mình đã là phế nhân, tâm tính cao ngạo như Nhiên Đăng làm sao chịu nổi?
Tần Quân nhìn xuống lão, lạnh lùng nói:
- Ngươi sai ở chỗ đối địch với trẫm!
Tần Quân ngẩng đầu nhìn trời.
Nhiên Đăng ngây ra một lúc mới ngước đầu lên, bần thần thấy Như Lai, vẻ mặt lão xấu hổ.
Con ngươi Như Lai co rút, y đeo mặt nạ khó thấy biểu tình, trong lòng y dậy sóng dữ.
- Không lẽ lão đã . . .?
Như Lai rất thông minh, nhìn sơ liền biết tại sao Nhiên Đăng lộ vẻ mặt xấu hổ.
Trong phút chốc nỗi lòng hai người cực kỳ phức tạp.
Nếu lúc trước hai người có ký ức kiếp trước, hai Phật Tổ của Phật Môn liên hợp thì ai ngăn cản nổi?
Đáng tiếc, không có nếu như.
***
Đất Đông Hoàng, trên bầu trời Yêu Hoàng cung.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng trên nóc cung điện nhíu chặt chân mày rậm:
- Hai hơi thở mạnh quá, mạnh hơn chiến đấu lúc trước gấp mười lần. Là ai đang đánh nhau?
Tuy Đông Hoàng Thái Nhất thắc mắc nhưng không hoảng, gã nói mạnh là khi so với người khác.
Khóe môi Đông Hoàng Thái Nhất cong lên:
- Càng lúc càng thú vị, xem ra trời rất nhanh sẽ thủng.
Chờ phá trời Đông Hoàng Thái Nhất mới nhe nanh ra. Gã tự phụ phi phàm không để ai vào mắt, bao gồm Thiên Mệnh Đại Đế số một đương thời.
***
Khi hơn một ngàn vạn âm binh, âm tướng rút lui, Cửu U Âm Đế không đi ngay, gã muốn xem Thái Thượng Lão Quân và Thiên Mệnh Đại Đế ai mạnh hơn.
Kiếm Chủ cũng đứng giữa hư không chờ.
Không biết qua bao lâu, tiếng gầm rú trên mây lôi chợt ngừng, uy nghiêm khuếch tán trong thiên địa nhanh chóng tán đi.
Chiến đấu kết thúc.
Tần Quân híp mắt, thầm toát mồ hôi giùm Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân chưa phục hồi đỉnh cao, chỉ hơn Như Lai một tiểu cảnh giới, đối diện Thiên Mệnh Đại Đế số một đương thời chắc chắn rất vất vả. Tần Quân không muốn Thái Thượng Lão Quân bị gì.
Mây lôi cuồn cuộn chợt vẹt ra, từng tia nắng chiếu xuống đất đai.
Đã lâu rồi Yêu Khư không thấy trời trăng.
Thái Thượng Lão Quân chậm rãi giáng xuống, đạo bào không rách, tóc không rối, cầm phất trần bay hướng Tần Quân, hoàn hảo như chưa từng đánh nhau.
Xôn xao!
Không lẽ Thái Thượng Lão Quân thắng?
Các sinh linh rất khó tin, sao Thiên Mệnh Đại Đế thua được?
Một sinh linh chỉ lên trời hét to:
- Các ngươi nhìn kìa!
Tất cả sinh linh ngước lên xem.
Thiên Mệnh Đại Đế lơ lửng trên áng mây, mặt trời trên đầu, gã nhìn xuống đất đai. Giống như Thái Thượng Lão Quân, Thiên Mệnh Đại Đế cũng không bị thương, áo đỏ không rách rưới, hai tay tự nhiên rũ xuống, môi treo nụ cười khó nhìn thấu.
Chờ Thái Thượng Lão Quân bay về Tần Quân vội hỏi:
- Lão Quân có bị thương không?
Các cường giả Nhan Vương Điện kính sợ nhìn Thái Thượng Lão Quân, đây là cường giả khủng bố có thể đại chiến với Thiên Mệnh Đại Đế.
Thái Thượng Lão Quân mim cười:
- Không sao.
Thái Thượng Lão Quân xoay người nhìn Thiên Mệnh Đại Đế trên trời, cười nói:
- Người này xứng là thiên kiêu.
Thiên kiêu!
Có thể được Thái Thượng Lão Quân gọi là thiên kiêu đủ thấy đánh giá Thiên Mệnh Đại Đế cao.
Tần Quân càng thêm mơ hồ, rốt cuộc ai thua ai thắng?
Không lẽ bất phân thắng bại?
Nhìn bộ dạng của Thái Thượng Lão Quân, Thiên Mệnh Đại Đế dường như rất vui vẻ, hay là . . .
Khụ khụ . . .
Tần Quân vội vàng vứt bỏ tạp niệm, ngước đầu nhìn Thiên Mệnh Đại Đế.
Trên áng mây Thiên Mệnh Đại Đế như vị thần nhìn xuống đất đai, mỉm cười nói:
- Thái Thượng Lão Quân, ta nhớ kỹ tên này. Ngươi khá lắm, lần sau chúng ta ra thiên ngoại đánh một trận sảng khoái đi!
Nói xong Thiên Mệnh Đại Đế tan biến tại chỗ.
Đám sinh linh ngơ ngác ngó nhau, rốt cuộc ai thắng?
Thái Thượng Lão Quân lắc đầu cười, thấy ánh mắt thắc mắc của Tần Quân, lão nhẹ giọng nói:
- Ta lúc này không đánh lại hắn.
Không đánh lại?
Tần Quân hút ngụm khí lạnh, Thiên Mệnh Đại Đế mạnh dữ vậy? Vượt qua Đại La Thủy Tiên cảnh hậu kỳ?
Thực lực như vậy hoàn toàn có thể bóp chết vị tiên nhân Sở Câu Hoài, không khoa học!
Tần Quân suy nghĩ sâu xa, phát hiện mình không nhìn thấu thế giới này.
Thái Thượng Lão Quân biểu hiện bằng phẳng, tuy hai người chưa phân ra cao thấp nhưng lão biết nếu đánh thật bình thường mình thua.
Tần Quân an ủi:
- Lão Quân đừng nản lòng, thực lực thật sự của Lão Quân hơn xa hắn.
Hệ thống triệu hoán Thái Thượng Lão Quân không phải trạng thái cao nhất, không thì đã dễ dàng dạy cho Thiên Mệnh Đại Đế cách làm người.
Nhưng trận chiến này khiến Tần Quân sâu sắc nhận biết Thiên Mệnh Đại Đế mạnh cỡ nào.
Nhiên Đăng có thể nhẹ nhàng cho Cửu U Âm Đế hạng hai đương thời ăn hành, Nhiên Đăng bị Thái Thượng Lão Quân nghiền dễ như kiến, giờ Lão Quân tự nhận không đánh lại Thiên Mệnh Đại Đế số một đương thời.
Hèn gì người ta nhắc tới Cửu U Âm Đế, Thiên Mệnh Đại Đế đều không chút do dự đinh ninh Thiên Mệnh Đại Đế mạnh nhất.
Tên này đã chế bá phương thiên địa này.
Cơ Vĩnh Sinh cảm thán:
- Chậc, không ngờ thiên hạ hiện nay còn có thiên kiêu như vậy, đáng tiếc không cùng thời đại với ta.
- Ai?
- Thì là Thiên Mệnh Đại Đế!