Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1260: Chương 1260: Mạnh đến không thể tưởng tượng




Vèo!

Mặc Huyền Tử kích động phất tay hô to:

- Tổ tiên! Hay . . .

Mặc Huyền Tử chưa la hết câu nam người rừng bỗng ngoái đầu, nhấc chân phải lên nhanh như kinh hồng đạp vào ngực Đoạn Phong Đao.

Bùm!

Lực lượng cường đại khiến Đoạn Phong Đao Nửa Bước Hiển Thánh nổ banh xác, máu thịt văng đầy mấy chục dặm, cực kỳ tàn bạo.

Mặc Huyền Tử trợn to mắt hóa đá tại chỗ.

Cường Lương tìm đúng cơ hội nhanh chóng đến bên cạnh Tần Quân, chộp vai hắn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với nam người rừng.

Lực lượng và tốc độ của nam người rừng khủng bố đến vượt sức tưởng tượng, trong khi không lĩnh ngộ thần thông phép thuật cũng nghiền áp bất cứ ai. Cường Lương không cam lòng nhưng phải thừa nhận mình không đánh lại đối phương, gã chỉ có thể nghĩ cách cứu đi Tần Quân.

Phục Hy, Triệu Công Minh nhanh chóng đến bên Cường Lương, ba người đứng che trước mặt Tần Quân, cảnh giác nhìn nam người rừng.

Nhẹ nhàng đá nát Đoạn Phong Đao rồi nam người rừng chậm rãi đáp xuống đất, xoay người nhìn Tần Quân, cười nói:

- Tiểu tử nhà ngươi rất giống phụ thân của ngươi.

Phụ thân?

Tần Quân nhíu chặt mày, những người khác ngạc nhiên.

Hay người này là bằng hữu của phụ thân Tần Quân?

Bằng hữu mạnh như vậy thế thì phụ thân cúa Tần Quân còn mạnh tới mức nào?

Kẻ yếu rất khó kết bạn với cường giả, vật họp theo loài, người tụ thành đàn.

Tần Quân nghi hoặc thầm nghĩ:

- Không lẽ hắn là bằng hữu của Cơ Bất Bại?

Nam người rừng nói phụ thân của hắn chắc chắn là Cơ Bất Bại chứ không phải Càn hoàng đế, phụ thân kiếp này của Tần Quân.

Cũng có thể hai người không phải bằng hữu mà là kẻ địch, nếu thật sự là bằng hữu thì không nên đánh hắn, cho dù nam người rừng đã nương tay.

Tần Quân nheo mắt hỏi:

- Ngươi là ai?

Tần Quân đoán đối phương thật sự không muốn giết hắn, nếu không thì nam người rừng chỉ trong tích tắc có thể khiến mọi người đầu lìa khỏi cổ.

Nam người rừng bẻ cổ, xoay người, tóc rối bay trong gió, áo vải thô phồng lên lộ ra đường nét cơ bắp cuồn cuộn.

- Ta là ai không quan trọng, ngươi mau đi đi, đừng ở lại Tù Mệnh Ngục, đừng đến đây nữa.

Ngữ điệu của nam người rừng thay đổi thành người khác, như một trưởng bối nhắc nhở vãn bối.

Tần Quân phủ định ngay:

- Không được, trẫm đến đây vì một vài thứ, sao có thể dễ dàng rời đi!

Tần Quân rất khó chịu nam người rừng làm bộ làm tịch.

Có giỏi thì tụt quần biểu minh thân phận di!

Nam người rừng dừng bước, xoay người nhìn Tần Quân, con ngươi đen lạnh lùng đến mức tận cùng, vằn đen trên mặt như nòng nọc bò đầy.

Nam người rừng cười nói:

- Đừng tưởng rằng lai lịch của ngươi có thể trở thành chỗ dựa cho ngươi. Tù Mệnh Ngục không đơn giản như vậy, nếu ngươi cứ bướng bỉnh thì làm sao xứng với phụ thân của ngươi?

Cường Lương, Phục Hy, Triệu Công Minh ngạc nhiên nhìn Tần Quân.

Phụ thân của bệ hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trán Tần Quân nổi gân xanh, hắn nói:

- Nếu vậy thì ngươi đưa Quảng Hàn Lưu Ly Thảo cho trẫm đi, trẫm sẽ mang người rời đi.

Có nam người rừng hỗ trợ thì Tần Quân không cần mạo hiểm, manh mối liên quan Bạch Đế e rằng sẽ đứt đoạn.

Nếu Bạch Đế bị nhốt trong Tù Mệnh Ngục thì chắc không quá yếu, nhất định là bá chủ một phương. Tần Quân rất tin tưởng vào Bạch Đế.

Trong lòng Cơ Vĩnh Sinh kiếp trước Bạch Đế hầu như là tồn tại vô địch, bất cứ cường địch nào cuối cùng đều sẽ bị Bạch Đế đánh bại, dù sao y là sư phụ của hắn, tương đương với cha nuôi. Kiếp trước Tần Quân được Bạch Đế nuôi nấng lớn lên.

Nam người rừng lẩm bẩm:

- Quảng Hàn Lưu Ly Thảo?

Giây sau nam người rừng biến mất tại chỗ.

Nhóm Tần Quân quay sang nhìn nhau, dứt khoát rộng rãi vậy sao?

Nam Tố Tiên Tử mơ hồ, người này là ai? Vì sao cứ cảm thấy gã không bị pháp trận của Tù Mệnh Ngục hạn chế?

Triệu Công Minh dè dặt hỏi:

- Bệ hạ quen người đó?

Tần Quân luôn rất bí ẩn trong lòng đám Thần Ma, bọn họ đều cho rằng hắn có bối cảnh thâm sâu. Giờ kiến thức thực lực của nam người rừng làm họ càng kính sợ Tần Quân hơn.

Tần Quân lắc đầu nói:

- Không thể nào! Nếu trẫm quen biết người đó sẽ để Cường Lương bị thương sao?

Cường Lương lau máu dính bên môi, nghiến răng nói:

- Người này mạnh vượt sức tưởng tượng, ít nhất là Hiển Thánh cảnh viên mãn.

Trong lòng Cường Lương có suy đoán lớn gan hơn nhưng gã không nói ra.

Hiển Thánh cảnh viên mãn.

Phục Hy, Triệu Công Minh mím môi.

Tần Quân đã đoán từ trước nhưng nghe Cường Lương nói ra vẫn làm hắn rung động.

Tồn tại như vậy nhìn khắp ba ngàn đại thế giới cũng tính là nhân vật đỉnh cao, phỏng chừng chỉ có Tịch Nghiệp Ma Quân, Dương Bắc Minh đối kháng lại được, có lẽ nam người rừng là người mạnh nhất.

Trong khi Tần Quân suy tư thì nam người rừng lại xuất hiện, trong tay cầm nhúm cỏ màu xanh biếc, tỏa ra khí lạnh như khói trắng.

Nam Tố Tiên Tử nhỏ giọng nói, mắt đẹp tràn đầy vừa mừng vừa sợ:

- Quảng Hàn Lưu Ly Thảo!

Không ngờ lấy được Quảng Hàn Lưu Ly Thảo dễ vậy, nam nhân này có quan hệ gì với Tần Quân? Hèn gì Tần Quân không hề sợ hãi khi đối diện Ma Minh.

Nam người rừng ném Quảng Hàn Lưu Ly Thảo cho Tần Quân, hừ mũi:

- Ngươi đi được rồi.

Tần Quân nhạn lấy Quảng Hàn Lưu Ly Thảo, cảm giác khí lạnh thấu xương từ lòng bàn tay truyền vào từng phần thân thể, khiến hắn rùng mình.

Nam Tố Tiên Tử xoe tròn mắt.

Quảng Hàn Lưu Ly Thảo là vật chí hàn vậy mà Tần Quân nhẹ nhàng đón lấy nó, không bị đóng băng?

Nam người rừng bật cười nhìn, sờ cằm lẩm bẩm:

- Xem ra đã thức tỉnh.

Tần Quân cảm giác tay phải sắp tê dại, hét hướng Nam Tố Tiên Tử:

- Không mau lại đây lấy đi!

Sao thứ này lạnh quá vậy!

Nam Tố Tiên Tử bừng tỉnh, bước nhanh lại vung tay áo bắn ra pháp lực bao lấy Quảng Hàn Lưu Ly Thảo rồi thu vào ống tay áo.

Phừng phực!

Hai đoàn Cực Đạo Viêm Hỏa bốc cháy bao hai tay, nét mặt Tần Quân giãn ra.

Nam người rừng thúc giục:

- Còn chưa đi?

Ngữ điệu không kiên nhẫn, dù sao gã tốn nhiều thời gian cho Tần Quân rồi.

Tần Quân híp mắt, hỏi:

- Xin hỏi ngươi là chủ nhân của Tù Mệnh Ngục?

Tù Mệnh Ngục đã qua bao nhiêu năm, cường giả và oán linh trong đảo chém giết không ngừng chắc chắn thi đấu ra người mạnh nhất.

Hiển nhiên nam người rừng là mạnh nhất, xem cách ăn mặc của gã không giống người mới xông vào gần đây.

Nam người rừng phất tay nói:

- Liên quan gì ngươi? Mau cút đi, tiểu tử nghĩ ta không dám xuống tay với ngươi sao? Trước kia phụ thân của ngươi còn bị ta đánh!

Khóe môi Tần Quân co giật, xem ra người này có quan hệ thân thiết với Cơ Bất Bại, không thì sao mở lời trêu đùa vậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.