Cường Lương mạnh nhất mà bị đối phương dễ dàng đánh bại, bọn họ còn có thể sống sao?
Nam người rừng vung vẩy tay, cười khẩy nói:
- Sức lực cũng lớn đấy.
Bùm!
Lôi điện tạc nổ cát bụi đầy trời, Cường Lương đứng trong hố to đường chân trời, biểu tình tràn đầy tức giận. Cơ bắp toàn thân run rẩy, lực lượng bùng nổ khiến khí thế của Cường Lương tăng mạnh hơn, lôi điện lượn lờ quanh thân, hai con rắn vàng bò ra từ sau lưng gã quay quanh trên cánh tay. Đầu Cường Lương nhanh chóng biến thành đầu cọp dữ tợn.
Tổ Vu chân thân!
Cường Lương hoàn toàn tức giận, mắt hổ tràn ngập tơ máu, đến gần nam người rừng, mỗi đi một bước là khí thế dâng cao mảng lớn.
Nam người rừng nhướng mày, bật cười như nhìn thấy thứ gì chơi vui.
Nam người rừng tò mò hỏi:
- Chậc chậc, huyết mạch của ngươi rất giống hỗn độn sinh linh nhưng chênh lệch rất lớn, hay ngươi là con cháu của sinh linh hỗn độn nào?
Tần Quân càng nghe mặt càng đen. Bàn Cổ xem như sinh linh hỗn độn, khai thiên tích địa rồi mới có thiên đạo. Cường Lương là một giọt tinh huyết của Bàn Cổ nên tất nhiên là hậu đại của sinh linh hỗn độn.
Nhìn thấu luôn gốc gác của Cường Lương đủ thấy cảnh giới nam người rừng này siêu cao.
Tần Quân lớn tiếng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm cái gì?
Người này có ý thức riêng, không giống oán linh Đoạn Phong Đao, Bạch Cốt Mệnh Quân. Hay nam người rừng xông Tù Mệnh Ngục để tìm cơ duyên?
Nghe Tần Quân hỏi chuyện, nam người rừng quay đầu nhìn Tần Quân, cười đầy ẩn ý:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là . . . ngươi là ai?
Tinh thần Tần Quân chấn động mạnh, chẳng lẽ người này nhìn thấu thân phận Cực Viêm Ma Thần của hắn.
Cường Lương lại xông lên.
Lôi điện quấn quanh như tia chớp vụt tới trước mặt nam người rừng, nắm đấm phải kèm theo lôi điện diệt thế đánh ra muốn đập nát nam người rừng. Không gian xung quanh vỡ vụn tựa pha lê.
Nam người rừng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Nam người rừng lắc người né qua, áp sát Cường Lương.
Cường Lương tợn to mắt cọp, con ngươi co rút, thân thể hoàn toàn theo không kịp tốc độ của nam người rừng.
Nam người rừng giơ đùi phải đạp lên ngực Cường Lương làm gã hộc máu rớt xuống đất. Lực lượng của nam người rừng vượt xa sức chịu đựng của thân thể Tổ Vu, không tưởng tượng ổi.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Cường Lương đập thủng hoang mạc lún sâu vào lòng đất, nguyên Tù Mệnh Ngục rung rinh.
Phương xa, Mặc Huyền Tử người đẫm máu vừa bò dậy đã thấy tận mắt cảnh này, sợ hết hồn suýt xỉu.
Cường Lương còn bị đè đầu đánh!
Chết chắc rồi . . . Chết chắc rồi . . .
Đám Tần Quân im thin thít, Phục Hy cũng run bần bần.
Khuôn mặt Triệu Công Minh cay đắng cười nói:
- Tiêu rồi.
Đối diện cường giả như vậy cả đám cộng lại cũng không đủ cho đối phương giết.
Lại đánh bại Cường Lương nhưng không làm nam người rừng đắc ý, nụ cười của gã không thay đổi, mang theo chút khinh miệt đùa cợt.
Nam người rừng bỗng biến mất, khi lại hiện ra thì đã đến trước mặt Tần Quân.
Phục Hy giật mình kêu lên:
- Ngươi . . .!
Triệu Công Minh giật nảy mình.
Nam người rừng và Tần Quân cách nhau chưa đến 10cm, bọn họ không dám nhúc nhích, sợ Tần Quân bị nam người rừng xé xác.
Tần Quân sắc mặt âm trầm nhìn nam người rừng, dù đối phương mạnh hơn xa mình thì hắn không sợ hãi lùi bước, vì hắn biết có lùi cũng vô dụng.
Nam người rừng cao hơn Tần Quân mấy cái đầu, nhìn xuống. Bốn mắt giao nhau, không khí như đông lại.
Nam Tố Tiên Tử run abàn bật, lòng hoảng loạn rối bời, nàng không lo cho mình mà lo cho Tần Quân, nhìn hắn rơi vào tuyệt cảnh khiến lòng nàng đau nhói.
Tần Quân cắn răng hỏi, nhìn đối phương làm máu của hắn sôi sục:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!?
Máu Cực Viêm Ma Thần vĩnh viễn bất khuất!
Nam người rừng nhếch mép cười nói, vằn đen trên mặt và con mắt khiến gã âm trầm đáng sợ:
- Ta muốn làm gì? Ta muốn ngươi làm nhi tử của ta.
Nhi tử?
Tần Quân xoe tròn mắt, biểu tình kinh ngạc tưởng đâu nghe lầm.
Nam người rừng gật đầu cười hỏi:
- Đồng ý?
Bố tiên sư cha nhà mi! Ai thèm làm nhi tử của ngươi? Trẫm muốn làm cha ngươi mới đúng!
Lòng Tần Quân rực cháy lửa giận, thà chết chứ không chịu nhục!
Tần Quân trầm giọng quát:
- Trẫm đồng ý cái con mắt!
Nếu không phải lo thực lực hai bên cách biệt quá xa thì Tần Quân rất muốn một đấm diệt nam người rừng.
Nam người rừng chớp chớp mắt khó hiểu:
- Con mắt?
Phục Hy, Triệu Công Minh treo tim treo gan, đặc biệt nhìn Tần Quân dám cãi lại nam người rừng làm hai người vừa khâm phục vừa lo lắng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung bần bật, Cường Lương như mũi tên nhọn từ hố sâu bay lên đáp xuống cạnh Tần Quân, nam người rừng. Nhưng hai người đứng gần sát nhau nên Cường Lương không dám tùy tiện ra tay.
Cường Lương nghiến răng ken két:
- Có giỏi thì đánh với ta đi, đừng đụng vào bệ hạ của ta!
Mặt Cường Lương đầy máu trông rất thê lương, gã còn không chịu nổi quyền cước của nam người rừng chứ nói gì Tần Quân?
Nam người rừng quay đầu nhìn Cường Lương, xì cười:
- Nếu ta muốn giết các ngươi thì ngươi và tiểu tử vừa rồi đã chết.
Nam người rừng nói tiểu tử là Mặc Huyền Tử đang ở phía xa.
Mặc Huyền Tử chỉ là Nhập Thánh hậu kỳ, sao chịu nổi nam người rừng đạp mạnh một cước?
Sắc mặt Tần Quân không dịu lại, hắn cố nén tức giận hỏi:
- Rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cảm giác bị người đùa vui khiến Tần Quân rất khó chịu.
Nam người rừng nhún vai cười nói:
- Còn làm gì nữa, cho ngươi làm nhi tử của ta.
Nam người rừng chân trần đạp trên cát đá, thân hình vạm vỡ như gấu, đặc biệt khi đứng trước mặt Tần Quân thì chênh lệch về hình thể rất lớn, khiến khí thế của gã rất mạnh.
Bà nội cha nhà ngươi!!!
Tần Quân tức lên tăng xông máu, hắn không thèm để ý áp lực nam người rừng mang lại, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đang khiêu khích trẫm?
Tần Quân thà đứng chết chứ không muốn làm nhi tử cho ai.
Mặt nam người rừng chợt lạnh băng, sát khí tuôn trào ra khỏi cơ thể. Cường Lương, Phục Hy, Triệu Công Minh, Nam Tố Tiên Tử hết hồn mặt không chút máu. Đất rung bần bật, Tù Mệnh Ngục tùy thời sẽ nổ tung.
Sát khí vô địch!
Thoáng chốc nguyên Tù Mệnh Ngục vang tiếng quỷ khóc sói hú, tiếng thét vang lên.
- A a a! Ta không cam lòng!!!
- Tù Mệnh Đế Tôn, ta muốn nguyền rủa ngươi trong luân hồi!
- Tại sao đối xử với ta như vậy? Tại sao?
- Trường Sâm Thương! Ngươi không chết tử tế được!
- Cơ Bất Bại, ta nguyền rủa tộc Cực Viêm Ma Thần các ngươi suốt kiếp không thể trở mình!
Bốn phương tám hướng vang lên các loại gào thét làm hoang mạc bị hơi thở túc sát kinh dị bao trùm.&