Tốc độ mau đến khó tin, như sao băng rơi. Phục Hy, Triệu Công Minh nhìn mà con ngươi co rút. Cường Lương đứng bật dậy.
Mặc Huyền Tử cảm nhận gió rít kinh khủng từ trên trời giáng xuống, chưa kịp né đã bị chân ai đạp lưng:
- Cái gì?!
Bùm!
Mặc Huyền Tử từ trên cao vài trăm thước rớt xuống, đập thủng hố đất, cát bụi mù mịt, sống chết không rõ.
Tần Quân, Nam Tố Tiên Tử đứng dậy, cau mày nhìn bóng dáng trên không trung.
Khí thế siêu mạnh khuấy động gió cát đầy trời như những con rồng cát bàn cứ quanh thân người đó, mái tóc dài rũ xuống gót chân kéo dài hai thước, hỗn độn mà cuồng dã.
Người đó hơi cúi đầu làm người ta không thấy rõ khuôn mặt, quần áo vải thô rách rưới lộ ra cơ bắp cứng rắn như sắt thép, lôi điện lấp lóe phản chiếu làn da lóe ánh sáng kim loại.
Nam nhân bí ẩn như người rừng lơ lửng trên đỉnh đầu thằn lằn to đen, phát ra hơi thở tựa thiên uy khiến người sợ.
Gió cát đầy trời bỗng lắng xuống, hình ảnh tựa như thời gian đứng lặng.
Triệu Công Minh trợn to mắt nói:
- Cái này . . .
Dù là Nhập Thánh cảnh viên mãn thì Triệu Công Minh cảm giác mình không đánh lại người này.
Phục Hy cau mày. Cường Lương híp mắt bộc phát ra khí thế ngút trời đối đầu với nam nhân người rừng trong Tù Mệnh Ngục mờ tối.
Sấm chớp đì đùng, không khí tràn ngập sát khí.
Tim Tần Quân đập nhanh, người này phát ra hơi thở xa lạ, trước đây hắn chưa từng gặp.
Dù là Đế Thiên Vô, Thương Hoa Tiên Tôn cũng không có hơi thở khủng bố giống người rừng này. Gã không nhúc nhích nhưng tạo áp lực tựa như diệt thế vô địch.
Thằn lằn to đen chậm rãi nằm sấp xuống đất như lạy chủ nhân, mắt nhìn gã.
Cường Lương trầm giọng nói:
- Người này tu vi sâu không lường được, bệ hạ cẩn thận.
Cường Lương đi tới đằng trước nhóm người, mắt nhìn người rừng.
Mơ hồ thấy dưới mạn che mặt Nam Tố Tiên Tử cắn răng, nàng hoàn toàn không ngờ trong Tù Mệnh Ngục nguy hiểm như vậy. Những tình báo nàng thu thập được dường như toàn là giả, bây giờ nàng không tin có Nhập Thánh sống trong Tù Mệnh Ngục mấy vạn năm rồi chạy ra ngoài.
Toàn là nói bậy bạ!
Hèn gì Tù Mệnh Ngục có nhiều truyền thuyết vậy mà không thế lực lớn nào thèm muốn nó.
Tù Mệnh Ngục hoàn toàn là vùng đất chết!
Nam nhân người rừng mở miệng nói giọng khào khào:
- Phù, hơi thở rất quen thuộc.
Nam nhân chậm rãi quay đầu nhìn nhóm Tần Quân, mặt gã đầy vằn đen kỳ dị, mắt ra mắt, mũi ra mũi nhưng cảm giác rất rùng rợn. Đặc biệt là đôi mắt kia, đồng tử màu trắng, con mắt màu đen trông như trúng tà.
Bị người rừng nhìn chằm chằm, Nam Tố Tiên Tử, mèo yêu Tiểu Thất bản năng cúi đầu tránh đi.
Ánh mắt Tần Quân giao nhau với người rừng, hắn cũng thấy tim đập chân run, Tử Vi Đế Tinh đạo quả xoay nhanh trong người, máu sôi trào.
Tần Quân nhíu chặt chân mày kiếm thầm nghĩ:
- Người này rốt cuộc là ai?
Cường Lương bộc phát ra muôn vàn lôi điện quấn quanh người, trông gã như thượng cổ lôi ma, sát khí ngút trời.
Người rừng liếc Cường Lương, khóe môi cong lên:
- Thú vị, Hiển Thánh cảnh hậu kỳ.
Đám người Tần Quân biến sắc mặt.
Người rừng nhìn thấu tu vi của Cường Lương! Ngữ điệu đùa cợt!
Đối phương nhẹ nhàng vạch cảnh giới tu vi của Cường Lương, hiển nhiên không thèm để gã vào mắt.
Triệu Công Minh thót tim, hóa ra tu vi của Cường Lương cao tới Hiển Thánh cảnh hậu kỳ, hèn gì đụng độ ai cũng diệt gọn trong một nốt nhạc.
Mắt Nam Tố Tiên Tử lóe tia nghi hoặc, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn là cảnh giới gì?
Nam Tố Tiên Tử từng hỏi sư tôn, nhưng sư tôn của nàng không chịu nói, bảo đợi nàng tu thành Nhập Thánh viên mãn mới có tư cách biết.
Hiện tại xem ra sau Nhập Thánh cảnh là Hiển Thánh cảnh.
Hiển Thánh cảnh hậu kỳ.
Nam Tố Tiên Tử tính cách luôn bình tĩnh cũng không kiềm được run rẩy.
Không lẽ Hiển Thánh cảnh và Nhập Thánh cảnh giống nhau, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng với viên mãn?
Nếu vậy thì Cường Lương khủng bố tới mức nào?
Nam người rừng này càng lợi hại đến đâu?
Tần Quân cắn răng nhắc nhở:
- Cường Lương, hãy cẩn thận.
Tần Quân đã dùng hết cơ hội Thần Ma đỉnh cao, hắn không cách nào triệu hoán, hiện tại chỉ có thể dựa vào Cường Lương.
Dù tu vi của đối phương đến Hiển Thánh cảnh viên mãn cũng khó đánh bại Cường Lương dễ dàng.
Nếu là Thánh Nhân thì . . .
Không thể nào!
Sao có thể gặp phải Thánh Nhân trong Tù Mệnh Ngục được?
Hơn nữa Thánh Nhân hình tượng thế này thì . . .
Cường Lương đáp:
- Được!
Cường Lương nhìn chằm chằm vào người rừng, ánh mắt hung thần ác sát, sát ý gần như ngưng tụ thành thực chất.
Nam người rừng bẻ cổ, tóc dài hai thước bay rối theo, cuồng dã như đoàn lửa đen.
Người rừng nhìn Cường Lương, vừa ngoáy lỗ tai vừa khinh miệt cười nói:
- Như thế nào? Ngươi muốn đánh với ta?
Con ngươi Cường Lương co rút, gã nổi giận.
Bùm!
Cường Lương nhảy vọt lên, cát đá bùn dưới chân nổ tung. Đám Tần Quân giật mình bay lên.
Gió to thổi tung gốc cây già cao năm trước, mặt đất rung bần bật như có động đất.
Đối mặt Cường Lương lao tới, nam người rừng nhếch mép, vằn đen đầy mặt khiến nụ cười của gã cực kỳ dữ tợn, con ngươi màu đen hờ hững không chứa chút tình cảm.
Nam người rừng giơ nắm đấm đánh tới.
Bùm!
Hai nắm đấm va chạm, xung lực với hình dạng mắt thường trông thấy khuếch tán các hướng. Con thằn lằn to đen bị hất bay mất trong gió cát mù mịt.
Nhóm Tần Quân cũng bay ra ngoài. Phục Hy vội chộp vai phải của Tần Quân tránh cho hắn bị gì.
Cường Lương, nam người rừng đánh túi buị trên không trung, hai người không ai thua ai.
Môi nam người rừng cứ nhếch cao khinh miệt, Cường Lương nghiến răng nhìn gã, mắt hai người nhìn đối phương chằm chằm.
Lòng Cường Lương dậy sóng dữ, hoàn toàn không hiểu nổi:
- Sao có thể? Tại sao lực lượng của y mạnh vậy được?
Cường Lương là Tổ Vu, hậu duệ của Bàn Cổ theo đuổi lấy lực chứng đạo!
Tay phải nam người rừng chợt gồng sức, Cường Lương cảm nhận lực lượng kinh khủng khó thể tưởng tượng truyền đến, thân thể bay ra ngoài.
Rầm bịch!
Cường Lương đập xuống đất, sức mạnh to lớn làm gã không thể dừng lại mà trược đi tiếp, dấy lên cát đất kéo dài vài dặm.
Đám Tần Quân hóa đá.
Làm sao có thể!
Cường Lương thua về mặt sức mạnh!?
Phục Hy, Triệu Công Minh mắt tròn mắt dẹt, hai người hiểu rõ sức mạnh của Tổ Vu nhất.
Nét mặt Tần Quân vừa kinh vừa giận, nam người rừng chắc chắn là cường giả từ Hiển Thánh cảnh viên mãn trở lên rồi.
Không lẽ là Thánh Nhân?
Nhưng Thánh Nhân sao có thể là bộ dạng lôi thôi thế này?
Hay người này cũng đi đường tu tiên lấy lực chứng đạo?
Nam Tố Tiên Tử, mèo yêu Tiểu Thất ngơ ngẩn không nói nên lời, lòng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.