A...
Liên tiếp những tiếng hít khí lạnh vang lên. Tất cả đều sợ hãi nhìn thần thú còn nhỏ vừa phá vỏ.
Trái lại vẻ mặt Nhan Kinh Hi cuồng nhiệt nhìn cảnh tượng như vậy, thậm chí toàn thân run rẩy.
Hai mắt Tần Quân lại trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy thần thú này không ngờ là mặt người thân rắn. Trên thân rắn hiện lên màu đỏ, dài đến gần hai thước, còn chưa mọc vảy. Đầu là một cái đầu của đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt ngập nước, cực kỳ khả ái. Nhưng phối hợp với thân rắn của nó, lại khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị, thậm chí nổi da gà.
- Đây thật sự là thần thú sao...
- Ông trời của ta... Rõ ràng là quái vật có được không...
- Thật đáng sợ... Chúng ta không ngờ coi nó là thần thú...
- Mau bỏ đi. Quái vật không lành như vậy sẽ mang đến vận rủi!
Các tu sĩ hoảng sợ kêu lên. Đáng tiếc uy áp của Nhan Kinh Hi vẫn khiến cho bọn họ không thể động đậy.
- Đây là Chúc Long sao...
Tần Quân bất đắc dĩ nhìn thần thú vừa ra đời. Kiếp trước hắn đã xem lướt qua qua một ít tấm thiệp về thần thú thượng cổ. Trong đó Chúc Long để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
- Sơn Hải Kinh... Địa Hoang Kinh có ghi chép: Ở ngoài biển tây bắc, bắc xích thủy, có Chương Vỹ Sơn. Có thần, mặt người thân rắn đỏ, con mắt nằm thẳng. Hắn nhắm mắt là đêm. Hắn mở mắt là ngày. Không ăn không ngủ không thở, mưa gió liền đến. Là Chúc Cửu Âm, là vị Chúc Long.
Theo lời đồn đại Chúc Long mở mắt là hừng đông, nhắm mắt khiến cho đêm tối hạ xuống, hít hơi khiến cho thiên địa biến thành mùa đông, thở ra lại đổi lấy ngày mùa hè!
Tồn tại rất trâu bò!
Theo lời đồn đại có rất nhiều Chúc Long. Có thuyết mặt trời, có thuyết Bàn Cổ nói, thuyết Bất Chu Sơn. Dù sao lai lịch khó có thể phân biệt. Trong các loại truyền thuyết thân phận đều không tầm thường. Thậm chí có một cách nói là Sáng Thế Thần. Nhưng mặt người thân rắn là phần lớn hình dung về nó trong các lời đồn đại.
- Hệ thống, nó là Chúc Long sao?
Tim Tần Quân giống như chú hươu con nhảy loạn. Hắn vội vàng ở trong lòng hỏi.
- Đúng vậy!
Hệ thống trả lời có lực khiến cho Tần Quân hít thở cũng trở nên dồn dập. Nếu như bồi dưỡng tốt Chúc Long, tuyệt đối lợi hại!
- Chúc Long không phải trong truyền thuyết thần thoại Hoa Hạ sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào nó là một trong năm vị Thần Ma đã hạ xuống sớm?
Tần Quân cố nén tâm tình phấn khởi hỏi.
Bên kia, Nhan Kinh Hi dẫn dắt các ma đồ tập trung thành một vòng tròn ở xung quanh Chúc Long, khom lưng cung kính cúi đầu, thành kính đến cực điểm.
- Kí chủ suy nghĩ quá nhiều. Thần thú trong thần thoại không có khả năng chỉ tồn tại ở trong thần thoại Hoa Hạ. Ví dụ như thần thú Chu Tước hộ quốc cho hoàng triều Nam Trác.
Hệ thống giải thích, khiến cho Tần Quân bừng tỉnh.
Tuy rằng vẫn còn có vài điểm không nghĩ ra, nhưng hắn cũng lười tiếp tục rầu rĩ. Thực lực không đủ, nhận thức đối với thiên địa tất nhiên cạn.
Dù sao chỉ cần nhớ kỹ một điểm là tốt rồi. Đó chính là Chúc Long rất trâu bò!
Kiếp trước thậm chí có người suy đoán Chúc Long là Tổ Long. Tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng thân là Thần Long, Chúc Long khẳng định cao quý hơn so với Long tộc bình thường.
- Nhất định phải cố gắng bồi dưỡng. Đây tuyệt đối là thần thú hộ quốc còn hoàn mỹ hơn so với Chu Tước!
Tần Quân phấn chấn nghĩ đến. Chúc Long có thể khống chế ban ngày và mùa. Chỉ riêng điểm này lại có thể thực dụng hơn so với Chu Tước chỉ có thể làm thần hộ mệnh.
Nó là của ta!
- Tiểu gia hỏa này là Long tộc?
Đát Kỷ lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Tiểu Ly. Chúc Long có bề ngoài quái dị vô cùng. Tuy rằng tuổi nhỏ rất đáng yêu, nhưng có thể tưởng tượng đến sau khi nó thành niên sẽ là phong thái khủng khiếp như thế nào.
Tiểu Ly cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Chúc Long, nghiêm túc nói:
- Tuy rằng thoạt nhìn không giống, nhưng ta quả thực có thể cảm giác được. Hơn nữa nó còn khiến cho ta không tự chủ được cảm thấy kính nể, e sợ. Cho dù là đối mặt với phụ vương ta cũng sẽ không có loại cảm giác này.
Đồng tử của Sa Ngộ Tĩnh, Đát Kỷ, Hạo Thiên Khuyển đều co lại. Phụ vương của Tiểu Ly lại là bá chủ hải vực bên cạnh Nam Vực, Nam Hải Long Vương!
Tiểu gia hỏa này lại có huyết mạch mạnh hơn Nam Hải Long Vương?
Cùng lúc đó, Nhan Kinh Hi ngẩng đầu kích động nói:
- Thần, cuối cùng nghênh đón ngài sinh ra. Xin hãy theo ta trở về nhà!
Hứa Nhạc nghe được nghiến răng nghiến lợi. Mình truy tìm tung tích Chúc Long lâu như thế, lại bị Thâm Uyên Môn nửa đường chặn đồ. Hắn rất không thoải mái. Nhưng hắn hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Nhan Kinh Hi, cho nên chỉ có thể nhìn.
Tiểu Chúc Long chớp chớp đôi mắt ngập nước, không trả lời Nhan Kinh Hi, mà hiếu kỳ quan sát xung quanh.
- Thần?
Nhan Kinh Hi lại nhìn về phía tiểu Chúc Long hỏi, theo bản năng chân mày nhíu lại.
Vị thần này thế nào lại có cảm giác hơi ngốc...
Tiểu Chúc Long nhìn Nhan Kinh Hi phồng quai hàm, thoạt nhìn vô cùng khả ái. Đương nhiên đừng xem thân rắn màu đỏ nó thân rắn màu đỏ.
Một giây tiếp theo, Tiểu Chúc Long bỗng nhiên mở miệng. Trong phút chốc Nhan Kinh Hi biến sắc. Hắn còn không kịp phản ứng đã bị một trận gió lớn đập vào mặt. Thân hình hắn bay ra ngoài, trong nháy mắt bay xa ngàn mét, đập vào một ngọn núi ở phía sau rừng cây, trực tiếp xuyên qua thân núi, không nhìn thấy hình bóng nữa.
Yên lặng!
Ma đồ Thâm Uyên Môn đều hoảng sợ nhìn Tiểu Chúc Long.
Sau khi Nhan Kinh Hi bị đánh bay, uy áp này cũng theo đó tan ra. Nhưng các tu sĩ vẫn sững sờ ở tại chỗ. Tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn Tiểu Chúc Long.
Nhan Kinh Hi được bọn họ coi là thần, lại bị Tiểu Chúc Long dễ dàng thổi bay?
Tần Quân cũng không nhịn được trợn tròn hai mắt. Mới vừa sinh ra đã lợi hại đến như vậy?
Lại liên tưởng đến con yêu thú màu đỏ thẫm lúc trước muốn ăn Tiểu Chúc Long, Tần Quân đột nhiê có một cảm giác quái dị như vậy. Thâm Uyên Môn ngược lại đã làm được một chuyện tốt, cứu con yêu thú màu đỏ thẫm một mạng.
- Được... Thật mạnh... Nó chắc hẳn là thần thú thật sự chứ?
- Các ngươi nhìn kỹ đi. Nó thật ra không cổ quái như vậy?
- Hoa sen trên mặt hồ bắt đầu tàn rồi!
- Thiên kiếp cũng lui.
Các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Thậm chí còn có người bắt đầu hướng về phía Tiểu Chúc Long cúi lạy. Tiểu Chúc Long lại biểu hiện vô cùng hoạt bát, trên không trung không ngừng xoay quanh.
Tần Quân chậm rãi đứng dậy, cao giọng kêu:
- Chúc Long mau tới đây, ba ba ngươi ở chỗ này!