Tần Quân không nhịn được tự like cho mình một cái, Lôi Chấn Tử và Viên Hồng đã quen cảnh này, chẳng phản ứng gì.
- Chậc chậc, có khí phái như bổn hoàng năm đó!
Dịch lão đầu chậc chậc khen.
- Bổn hoàng? Trước kia ngươi cũng là hoàng đế sao?
Tần Quân nhướng mày hỏi, túm đúng từ khóa, nhất định phải bám theo vặn lại.
Dịch lão đầu ngẩn người, sau đó giả vờ khụ vài tiếng:
- Ngươi cảm thấy ta giống hoàng đế sao?
- Cũng phải, cái bộ dạng này mà làm hoàng đế, ta cũng thấy mất mặt.
- ...
Dịch lão đầu đột nhiên muốn bóp chết Tần Quân, miệng của tiểu tử này cũng cay nghiệt thật.
Chẳng mấy chốc, Tần Quân liền dẫn chúng Miêu Nhân đi về phía cửa sơn cốc, vì đa số Miêu Nhân đều còn nhỏ, không hợp với chuyện phi hành, nên đành phải đi bộ.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, Thân Công Báo liền triệu hồi hắc hổ, khiến chúng Miêu Nhân sợ tới run rẩy.
Tần Quân nhìn ngắm một phen, oai phong thật đó, tưởng tượng sau này mình làm hoàng đế, sao có thể không có thú cưỡi?
Thú cưỡi phải thực khí phách!
Cửu long kéo kiệu?
Ý này không tồi, ít nhất cũng thoải mái.
Tần Quân càng nghĩ càng phấn khởi, định khi nào bảo Tiểu Ly dẫn hắn đi bắt chín con rồng để kéo kiệu.
Đám tu sĩ ngoài sơn cốc vẫn chưa biết nhóm Cao Thụy đã chết, thấy Tần Quân và những người khác đi ra bèn xông tới.
- Lôi Chấn Tử, giải quyết chúng đi.
Tần Quân ra lệnh cho Lôi Chấn Tử, câu mệnh lệnh này còn có ý khác, hắn muốn Lôi Chấn Tử phô bày sức mạnh của mình, dọa Thân Công Báo, để cái thằng tai họa này không bày trò hãm hại mình.
Lôi Chấn Tử gật đầu, sau đó tiến lên vài bước, hai tay giơ lên cao, chỉ trong phút chốc, phong vân biến sắc, từng cột sét nhanh chóng giáng xuống mãnh liệt như cuồng phong gió lốc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cột sét bổ xuống, tu sĩ nào bị bổ trúng đều hóa thành tro tàn, ngay cả rừng cây cũng bị đốt cháy, sợ tới mức chúng Miêu Nhân đứng sau không khỏi run rẩy, hãi hùng nhìn Lôi Chấn Tử, không ngờ nam tử xấu xí này lại kinh khủng như thế.
Thân Công Báo cảm nhận được uy áp khủng khiếp của sấm sét chung quanh, không khỏi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Không phải do gã sợ Lôi Chấn Tử, dù tu vi không bằng Lôi Chấn Tử, nhưng nếu gã muốn trốn thì Lôi Chấn Tử cũng không tài nào ngăn nổi.
Gã hoảng hốt là bởi thái độ của Tần Quân, xem chừng màn khoe mẽ khi nãy của mình chọc giận Tần Quân.
- Bệ hạ dù còn trẻ, nhưng tâm tính không thể coi thường, hiểu sâu sắc chế ước chi đạo.
Thân Công Báo cảm khái trong lòng, gã không chỉ không oán giận, mà ngược lại, càng chờ mong, chí ít thì một Tần Quân như thế càng đáng để gã phò trợ.
Chẳng mấy chốc, đám tu sĩ người thì chết, người thì trốn, Tần Quân không ra lệnh cho Lôi Chấn Tử đuổi theo giết, dù sao thì hắn cũng không thích giết chóc.
- Dẫn đường đi.
Tần Quân quay đầu lại hô với Vọng Tuyết đang sững sờ, hiển nhiên đây là lần đầu nàng nhìn thấy cảnh một cường giả Kim Tiên cảnh ra tay.
Chuyện này cũng hiển nhiên, nếu Miêu Nhân tộc có cường giả Kim Tiên cảnh tọa trấn, thì đã không lâm vào kiếp nạn này.
Theo lời Vọng Tuyết, Miêu Nhân tộc nằm sâu trong Lang Gia Sơn Mạch, cách sơn cốc chừng hơn một trăm lý.
Hiện Miêu Nhân tộc đã bị hơn mười thế lực lớn nhỏ vây quanh, tình thế vô cùng nguy cấp, đương nhiên, Ma Đạo Cửu Tôn không tham dự chuyện này, nếu không Miêu Nhân tộc đã bị công phá từ lâu.
Hiện trong mắt Ma Đạo Cửu Tôn, Miêu Nhân tộc không có giá trị lớn, ngược lại, các thế lực trung hạ lại điên cuồng vì chủng tộc này.
- Tần công tử, ngươi là hoàng đế nước nào?
Trên đường đi, Vọng Tuyết tò mò hỏi Tần Quân, đôi mắt mỹ lệ sáng ngời khiến lòng người xao động.
Tần Quân cười nói:
- Ngươi đoán, đoán đúng có thưởng.
- Hừ, sao ta đoán được chứ, có biết bao vương quốc, bao hoàng triều như thế.
Vọng Tuyết trợn trắng mắt, sau đó liền lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ:
- Ngươi biết Tần Đế ở Chính Đạo không?
Lời vừa nói ra, Tần Quân liền ngây ngẩn, vẻ mặt Lôi Chấn Tử và Viên Hồng cũng trở nên quái dị, Thân Công Báo thì cười gian trá.
- Là vị Tần Đế đại náo Nam Trác hoàng triều, dùng sức của mình để khắc chế Thâm Uyên Môn?
Tần Quân bình tĩnh hỏi, lòng thì tò mò, chẳng nhẽ thanh danh của ta đã lan xa như vậy?
- Đúng thế, đấy chính là Thâm Uyên Môn đó, môn chủ Nam Cung Liệt Thiên cũng là cường giả đệ nhất của nhân tộc trong Ma Đạo, ấy vậy mà lại hụt bước trước một vương quốc bé nhỏ, ngươi nói xem, chuyện này có thần kỳ hay không.
Vọng Tuyết như chuyển sang trạng thái nói nhiều, nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt, nụ cười trên mặt hồn nhiên như cô gái nhà bên, khiến người ta không khỏi khoan khoái.
Tần Quân bày vẻ mặt ghen tị, hỏi:
- Ngươi ngưỡng mộ Tần Đế?
- Ngưỡng mộ? Cũng không rõ nữa, chỉ là thấy hắn thực lợi hại, là một nhân vật truyền kỳ, về sau ngươi nhất định phải phấn đấu để trở thành người như hắn đó!
Vẻ mặt Vọng Tuyết kiểu: Ta kỳ vọng vào ngươi lắm, nghe thấy vậy, Tần Quân lắc đầu cười.
- Thực ra, ta chính là Tần Đế.
Tần Quân nghiêm túc nói.
Vọng Tuyết không khỏi nhìn về phía hắn, đôi mắt mỹ lệ nghiêm túc quan sát ánh mắt hắn, rồi nói:
- Nếu ngươi là Tần Đế́, thì ta chính là Thánh Cơ.
- Thánh Cơ là cái thứ gì?
Vẻ mặt Tần Quân lúc này thực quá thú vị.
Mẹ kiếp, khó lắm mới được một lần không muốn giả heo ăn thịt hổ, thế mà ngươi lại không tin!
Tần Quân bi thương vô cùng, chẳng nhẽ trong lòng Vọng Tuyết, hắn lại không nên thân như thế?
- Là nữ nhân cực mạnh ở Nam Vực nha, có thân phận hiển hách ở Thánh Triều.
Vọng Tuyết kinh ngạc nhìn về phía hắn, như đang nói: Ngươi là đồ nhà quê ấy à?
Nữ nhân cực mạnh của Nam Vực?
Nghe có vẻ nguy hiểm.
Tần Quân thầm nhớ cái tên Thánh Cơ này, về sau tới Thánh Triều không chừng sẽ gặp lại.
- Ta là Tần Đế thật mà!
- Thôi đừng xạo nữa, Tần đế người ta đang ở Chính Đạo, sao có thể tới đây được.
- ...
Tần Quân khóc không ra nước mắt, nhóm người Lôi Chấn Tử cười lên, nhưng không ai đứng ra giải thích cho Tần Quân, dù sao thì hiếm lắm mới gặp được tình huống khiến Tần Quân phải kinh ngạc.
Vọng Tuyết còn tưởng mình nói đúng, không khỏi ưỡn ngực, ngẩng đầu, hừ một tiếng, giọng điệu ngập vẻ khinh thường.
Tiểu Cửu nhìn Vọng Tuyết và Tần Quân cãi nhau, ánh mắt đảo qua đảo lại, không biết đang nghĩ gì.
...
Dưới bầu trời lồng lộng, tại rặng núi bạt ngàn.
Số tu sĩ nhiều không đếm xuể bay giữa không trung, dưới thảo nguyên cũng đứng hơn mười vạn tu sĩ, trước mắt họ là chúng Miêu Nhân đông nghịt, chung quanh đều là thảo nguyên, mà phía sau của Miêu Nhân tộc lại là núi cao, thành thử nơi họ đứng chẳng khác nào một ngõ cụt vĩ đại.