Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 403: Chương 403: Nam Cung Liệt Thiên




Ma đồ rậm rạp huyền phù ở trước cung điện, đếm sơ qua ít nhất cũng phải có mười vạn.

Cũng may không giống như nhóm tiên phong chỉ toàn Hóa Hư cảnh lúc đầu, những ma đồ huyền phù trước cung điện phần lớn chỉ có tu vi Thuế Phàm cảnh.

Tần Quân nheo mắt nhìn tới, rất nhanh liền nhìn thấy được người quen, trưởng lão An Diêm Sát ngày đó dẫn đội tập kích vương đô.

Lúc này gã đang dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Tần Quân, ở bên cạnh gã có hơn mười người cũng có khí tức tương đương với gã, đoán chừng đều là trưởng lão của Thâm Uyên Môn.

- Tần Quân, ngươi cũng dám tìm lên tới cửa!

An Diêm Sát cắn răng quát lớn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Tần Quân.

- Mau trả Thâm Uyên Kim Trạc lại cho ta!

Tần Quân cảm thấy vô cùng buồn cười.

Tên thủ hạ bại tướng này thậm chí còn không biết sợ là gì, hóa ra đồng trạc của gã gọi là Thâm Uyên Kim Trạc, tuy rằng Tần Quân vẫn chưa có cách nào khiến cho Thâm Uyên Kim Trạc kia nhận chủ, nhưng vẫn có thể giữ lại, bảo bối này có uy lực cực lớn, ngay cả Hồng Hài Nhi cũng bị trấn áp tới mức không có sức đánh trả.

Kỳ thật thực lực của bản thân An Diêm Sát rất mạnh, đạt tới Kim Tiên cảnh nhất trọng, cũng coi như cường giả đỉnh cấp của Nam Vực rồi, ở Thâm Uyên Môn cũng không có địch thủ, một mình gã có thể quét ngang cả một vùng vô chủ, đáng tiếc gã lại đụng phải Lôi Chấn Tử.

- Thần thú của ta đâu? Nếu như các ngươi không trả lại cho ta thì hôm nay các ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!

Tần Quân lạnh giọng nói, Lôi Chấn Tử và Viên Hồng đồng thời bạo xuất khí thế ngập trời, khiến cho hơn mười vạn ma đồ của Thâm Uyên Môn giống như bị ngàn cân đè nặng, thân thể mất đi khống chế rơi xuống dưới, còn mấy trưởng lão An Diêm Sát thì tim đập thình thịch, cảnh giới càng cao thì càng có thể cảm nhận được rõ ràng sự khủng bố của Lôi Chấn Tử và Viên Hồng, nhất là Viên Hồng, quả thực là giống như nhất tôn hung ma vậy, khiến cho bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dịch lão đầu sờ cằm nhìn chằm chằm vào cung điện Thâm Uyên Môn, trên mặt đầy vẻ tư lự.

- Sao ta cứ có cảm giác giống như đã từng nhìn thấp tòa cung điện này ở đâu đó rồi.

Dịch lão đầu thì thào tự nói, về phần đội hình của Thâm Uyên Môn cũng không dọa nổi lão, có lẽ trong mắt lão, đây căn bản không đáng nhắc tới.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức mạnh hơn đám người An Diêm Sát truyền tới từ bên trong Thâm Uyên Môn, ngay cả Lôi Chấn Tử cũng không khỏi động dung, Viên Hồng thì nheo mắt lại.

- Tần Quân, làm người phải biết để lại đường lui, đừng có quá đáng.

Một thanh âm vang lên, ngữ khí bình tĩnh, cũng không khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc, nhưng bởi vì nó quá mức bình tĩnh, cho nên lại càng khiến cho người ta không cách nào phản kháng lại cảm giác bị đè nén được.

Chỉ thấy một nam tử cao ngất thân mặc hồng bào chậm rãi bay ra từ trong một phiến đại môn của cung điện, gã có một đầu tóc màu bạc, có hai cái sừng, trên trán đeo một bộ cốt quan, gương mặt vô cùng tuấn lãng, trên hồng bào có một con bò cạp màu đỏ dữ tợn, toàn thân lộ ra khí chất xem thường thiên hạ lạnh như băng.

Gã chính là môn chủ của Thâm Uyên Môn, Nam Cung Liệt Thiên, chính là nhân vật đỉnh phong trên kim tử tháp của Ma Đạo, số người có thể đối địch với gã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dịch lão đầu vừa nhìn thấy Nam Cung Liệt Thiên kia thì không khỏi mở to hai mắt, còn dụi mấy cái, giống như không dám tin vào mắt mình vậy.

- Ngươi chính là môn chủ của Thâm Uyên Môn?

Tần Quân nhìn Nam Cung Liệt Thiên, lên tiếng hỏi, sắc mặt của Viên Hồng đứng bên cạnh lại lạnh như băng, xem ra cũng không sợ hãi Nam Cung Liệt Thiên này, đây cũng là lý do lớn nhất khiến cho Tần Quân vẫn bình tĩnh không hoảng loạn.

Viên Hồng chính là Kim Tiên cảnh cửu trọng, ít nhất trên Kim Tiên cảnh là cái gì thì tạm thời Tần Quân còn không biết được.

Hắn cũng không tin tên Nam Cung Liệt Thiên này có thể hơn được Kim Tiên cảnh, nếu như Viên Hồng cảm giác thấy uy hiếp thì nhất định đã sớm truyền âm cho hắn rồi.

- Không sai.

Nam Cung Liệt Thiên thản nhiên mở miệng nói.

Hơn mười vạn ma đồ của Thâm Uyên Môn đều nơm nớp lo sợ nhìn bốn người Tần Quân, bọn họ cũng không tin chỉ bằng vào bốn người kia có thể khiến cho Thâm Uyên Môn lâm vào tình trạng báo động được.

- Trả thần thú của ta lại cho ta, ta sẽ xóa bỏ hết thù cũ với Thâm Uyên Môn các ngươi.

Tần Quân cười nói, nhưng trong lòng hắn nghĩ gì thì sẽ không có ai đoán ra được.

- Đó là thần mà Thâm Uyên Môn chúng ta cung phụng đời đời, sao có thể giao cho ngươi được!

Sắc mặt Nam Cung Liệt Thiên thoáng cái liền hơi trầm xuống, đồng thời khí thế cũng bắt đầu liên tục dâng lên, khiến cho toàn bộ hạp cốc đều rung chuyển.

Xem ra phải đánh một trận mới được rồi!

Tần Quân bất đắc dĩ thở dài, tại sao lại không thể giải quyết vấn đề một cách hòa bình được đây?

Hắn lập tức nháy mắt với Viên Hồng, ý bảo Viên Hồng chuẩn bị chiến đấu.

Lôi Chấn Tử có thể đánh được An Diêm Sát, không có nghĩa là gã có thể đánh bại được Nam Cung Liệt Thiên, cho nên phái Viên Hồng mạnh nhất ra là thỏa đáng nhất.

- Ngươi có quan hệ thế nào với Dịch Liệt?

Ngay tại lúc hai phe căng thẳng, Dịch lão đầu đột nhiên nhảy ra hỏi Nam Cung Liệt Thiên, lời này vừa ra thì Nam Cung Liệt Thiên lập tức biến sắc, Tần Quân thấy vậy không khỏi nhướng mày.

Mẹ nó!

Sẽ không phải là Dịch lão đầu có quan hệ gì với môn chủ của Thâm Uyên Môn đấy chứ?

Nghĩ tới đây, Tần Quân nháy mắt liền có xúc động muốn quay đầu rời đi cho rồi.

- Ngươi là ai?

Nam Cung Liệt Thiên trầm giọng hỏi, đôi mắt thậm chí còn biến thành màu đỏ đậm, sát khí bao trùm toàn bộ hạp cốc.

Thấy vậy, Tần Quân liền thở phào một hơi, có sát khí liền nói rõ không phải bằng hữu.

Thân hình Dịch lão đầu đột nhiên lóe lên một cái, xẹt qua vài trăm mét, đi tới trước mặt Nam Cung Liệt Thiên, giơ tay phải ra, Nam Cung Liệt Thiên giật mình vô thức giơ tay lên ngan cản, nhưng lại bị Dịch lão đầu túm lấy cổ áo trước.

- Xú tiểu tử, lời ta hỏi ngươi thì ngươi cứ ngoan ngoãn trả lời là được!

Dịch lão đầu hùng hùng hổ hổ nói.

Đám trưởng lão và hơn mười vạn ma đồ của Thâm Uyên Môn ở xung quanh nháy mắt liền hóa đá, há hốc miệng, trên mặt đều là vẻ không dám tin.

Trên mặt Nam Cung Liệt Thiên túa mồ hôi lạnh, thân thể càng run lên một chút, có lẽ những người khác không cảm giác được, nhưng từ trên người Dịch lão đầu gã cảm giác được một cổ sát khí, giống như chỉ cần gã dám nói ra một chữ không thì thứ đón chờ gã chính là tử vong.

Người này rốt cuộc là ai đây?

Trong lòng Nam Cung Liệt Thiên dậy sóng, gã tung hoành Nam Vực mấy ngàn năm, lần đầu tiên gặp phải người mạnh thế này.

Sợ là chỉ có Thành Hoàng mới có thể địch nổi.

- Rốt cuộc là ngươi có quan hệ gì với Dịch Liệt?

Dịch lão đầu nhìn chằm chằm vào mắt Nam Cung Liệt Thiên gằn giọng nói từng chữ, giống như phát điên tới nơi.

- Dịch Liệt là tiên sư của tại hạ.

Nam Cung Liệt Thiên cắn răng nói, bị ép hỏi ngay trước mặt thủ hạ thế này, trong lòng gã vừa sợ vừa giận.

Mấu chốt nhất chính là tiên sư Dịch Liệt của gã đã chết hơn năm ngàn năm rồi, khắp Thâm Uyên Môn này không ai biết rõ hết.

- Tiên sư….

Toàn thân Dịch lão đầu đều run lên, đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Nam Cung Liệt Thiên.

Lão chậm rãi buông Nam Cung Liệt Thiên ra, những tên trưởng lão còn lại đều khẩn trương nhìn về phía bên này, sợ lão đầu điên này động thủ.

- Hắn chết bao nhiêu năm rồi?

Dịch lão đầu trầm giọng hỏi.

- Năm ngàn bốn trăm bảy mươi bảy năm….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.