Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1079: Chương 1079: Ngộ Không chiến với Viêm Hoàng




Hùng chủ mang theo thuộc hạ nhiều nhất có mười ba người, tuy đều là lâu la nhưng số lượng bày ra đó.

Hùng chủ so đấu vẫn là tiết mục chính của hội trăm hùng, các sinh linh nhanh chóng dời chú ý vào đài cửu đế.

Nửa canh giờ qua mau.

Bằng Ma Vương từ từ tỉnh lại, mí mắt nhướng lên đập vào mắt là khuôn mặt cười khẩy của Tôn Ngộ Không. Bằng Ma Vương hết hồn lật đật ngồi dậy.

Tôn Ngộ Không trợn trắng mắt tức giận nói:

- Hừ! Sợ cái gì? Một gậy vừa rồi xem như ta trả lại cho ngươi, ân oán đã thanh toán xong, sau này không ai nợ ai!

Bộ dạng nghịch ngợm của y làm nhóm Tần Quân lắc đầu bật cười.

Bằng Ma Vương thở phào, bản năng sờ cơ thể phát hiện vết thương đã khép một nửa thì rất ngạc nhiên.

Tôn Ngộ Không hừ lạnh:

- Là bệ hạ cho ngươi linh đan diệu dược, nếu không ngươi đã chết.

Bằng Ma Vương đã hiểu, gã quay đầu nhìn Tần Quân.

Tần Quân nằm trên tháp giơ tay ngoắc:

- Mau đứng lên đi.

Đối với Bằng Ma Vương thì Tần Quân không cần biểu hiện quá nhiệt tình, trong tay hắn tầng lớp Đại La Kim Tiên không tính là nhóm cường giả hàng đầu.

Bằng Ma Vương vừa đứng dậy vừa nhìn quét xung quanh. Bồ Đề Tổ Sư, Hình Thiên, Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn, Thạch Cảm Đương, Kim Quang Thánh Mẫu. Những Thần Ma này hơi thở rất mạnh, trừ Dương Tiễn ra Bằng Ma Vương không nhìn thấu được ai khác.

Bằng Ma Vương cảm nhận dược lực chảy trong cơ thể, gã cảm kích khom người hướng Tần Quân:

- Đa tạ bệ hạ cứu giúp!

Tần Quân lắc đầu cười nói:

- Là Ngộ Không lỗ mãng, sau này ngươi hãy đi theo trẫm, cùng trẫm chinh chiến thiên hạ, sáng lập vô thượng thịnh thế.

Bằng Ma Vương kích động nửa quỳ nói:

- Đa tạ bệ hạ thu nhận! Thuộc hạ sẽ ruột gan đổ đầy đất muôn lần chết không hối hận!

Bằng Ma Vương vốn đến đầu vào Tần Quân, nay biết hắn có nhiều cường giả đi theo, mức độ trung thành của gã tăng thêm vài điểm.

Vì thế Bằng Ma Vương thành công vào đội Tần Quân.

Nhiều hùng chủ cau mày, có một số sinh linh chú ý đến.

- Hắn đứng lên kìa! Mới rồi Tần Thánh Đế cho hắn dùng đan dược có lai lịch gì?

- Trong vòng nửa canh giờ cứu sống một Đại La Kim Tiên?

- Không lẽ có luyện đan sư đỉnh cao đứng sau lưng Tần Thánh Đế?

- Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói qua? Có đan dược có thể trong vòng nửa canh giờ khiến Đại La Kim Tiên hấp hôi trở nên khỏe khoắn sao?

- Thiên Đình Đại Tần không đơn giản như chúng ta nghĩ.

Tiếng bàn tán từ bốn phương tám hướng chui vào tai Tần Quân, hắn không để bụng. Bây giờ hắn đã không cần lo bị người thèm muốn đan dược, ai có năng lực cướp của hắn?

Rất nhanh lại một trận hùng chủ so đấu kết thúc.

Từ lúc hội trăm hùng bắt đầu đến giờ đã bốn, năm canh giờ, tương đương với nửa ngày.

Nhưng còn nhiều hùng chủ chưa ra tay.

Viêm Hoàng đứng dậy quát:

- Ta đến!

Viêm Hoàng đạp hư không đi vào trận, ba thuộc hạ đi theo. Bọn họ khuôn mặt lạnh lùng như không có tình cảm.

Viêm Hoàng Đại La Thủy Tiên cảnh sơ kỳ sắp ra tay!

Tần Quân nheo mắt, hắn chờ xem Viêm Hoàng đại danh đỉnh đỉnh có biểu hiện thế nào.

Cộp!

Viêm Hoàng đáp xuống đất, nhìn quét một vòng cười chân chất hỏi:

- Ai đồng ý chiến một trận với ta?

Khóe môi Tần Quân co giật, mời chiến dịu dàng thế?

Các hùng chủ biểu tình kỳ lạ, nhưng không ai ứng chiến. Đông Hoàng Thái Nhất thì nhìn không vừa mắt, lười ra tay.

Tôn Ngộ Không không kiềm được la lên, y không nhịn nổi nữa:

- Bệ hạ cho ta đi đi!

Tôn Ngộ Không nhảy người vào trong trận, Thạch Cảm Đương bay vào theo.

Tôn Ngộ Không cuồng cười nói:

- Ta là Tề Thiên Đại Thánh thuộc hạ của Thánh Đế, Viêm Hoàng nho nhỏ đến chiến đi!

Thạch Cảm Đương đứng sau lưng Tôn Ngộ Không, vẻ mặt hưng phấn, đây là trận chiến đầu tiên sau khi gã bái vào Tần Quân, phải có thành tích mới được.

Viêm Hoàng quay đầu xem xét Tôn Ngộ Không, Thạch Cảm Đương, gãi đầu cười nói:

- Được, vậy ta không khách sáo.

Tôn Ngộ Không nhếch mép. Viêm Hoàng không có chút khí thế của hùng chủ, không biết làm sao leo lên.

Tôn Ngộ Không chưa nói gì thì Viêm Hoàng quát to, lửa cháy bao người gã thành người lửa, khí thế thay đổi, sát ý cuồng bạo vô tận tràn ngập đài cửu đế. Đám hùng chủ rung động.

Tần Quân nhướng mày, Viêm Hoàng trước và sau trái ngược hơi bị lớn.

Không lẽ tên này lúc trước luôn giả heo muốn ăn cọp?

Tôn Ngộ Không rút Kim Cô Bổng ra khỏi lỗ tai, mắt đầy chiến ý tặc lưỡi nói:

- A, ngươi rất mạnh.

Viêm Hoàng như thế mới đáng để y ra tay.

Lửa trên người Viêm Hoàng rực cháy mấy trượng như áo choàng đung đưa trên không trung.

Viêm Hoàng lạnh lùng cười:

- Đừng để thua quá thảm!

Sau khi thành người lửa tính cách của Viêm Hoàng cũng thay đổi, trở nên ngông cuồng tự phụ.

Tôn Ngộ Không cau mày.

Thạch Cảm Đương trầm giọng nói:

- Cẩn thận, cảnh giới của hắn cao hơn chúng ta!

Thạch Cảm Đương Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ cao hơn Tôn Ngộ Không một tiểu cảnh giới nên gã cảm nhận nhiều hơn, gã trực giác không ngăn được Viêm Hoàng.

Rầm!

Viêm Hoàng nhích người, gã như thiên thạch rực lửa dán sát mặt đất đụng tới, tốc độ nhanh không thể tả, ba ngàn thước chớp mắt vụt qua, muốn đụng Tôn Ngộ Không và Thạch Cảm Đương tan xương nát thịt.

Bằng Ma Vương nhỏ giọng nói:

- Nhanh quá!

Bằng Ma Vương không thể bắt giữ tốc độ của Viêm Hoàng, thầm đổ mồ hôi thay cho Tôn Ngộ Không, Thạch Cảm Đương.

Tôn Ngộ Không không dám sơ sẩy, huơ gậy đập. Thạch Cảm Đương lấy Thái Sơn thần kiếm ra chém. Mũi Thái Sơn thần kiếm rộng nửa thước, khi vung lên xé rách không khí.

Hai Thần Ma mẫu sức mạnh dấy lên gió rít đánh vào người Viêm Hoàng. Ai ngờ Viêm Hoàng đụng tan gió lớn, hai chân đạp ngực Tôn Ngộ Không, Thạch Cảm Đương, liên tục đá hai người thụt lùi.

Rầm rầm!

Viêm Hoàng đá mạnh một cước, Tôn Ngộ Không, Thạch Cảm Đương hộc máu bay ngược.

Đại La Thủy Tiên chiến với Đại La Chí Tiên hoàn toàn nhẹ nhàng như người lớn ăn hiếp con nít.

Tôn Ngộ Không và Thạch Cảm Đương ngã cách ngàn thước, biểu tình cực kỳ khó xem. Tôn Ngộ Không nhảy bật dậy lại xông hướng Viêm Hoàng.

Y có thân thể kim cương bất tử, cơ thể mạnh hơn Thạch Cảm Đương, bị thương nhẹ hơn, Tôn Ngộ Không không tiếc bản thân húc đầu xung phong.

Nếu không thể đánh bại Viêm Hoàng thì nói gì chiến thắng Hình Thiên?

Viêm Hoàng nhếch mép cười nói:

- Ngươi quá yếu!

Viêm Hoàng đấm ra nắm đấm phải, lửa hóa thành một con rồng dài vặn vẹo đụng vào Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không chỉ kịp giơ Kim Cô Bổng đỡ, tiếc rằng cách biệt thực lực quá lớn, y bị hất bay ra ngoài.

Giây sau Viêm Hoàng đến trước mặt Thạch Cảm Đương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.