Đối mặt Huyết Trảo khí thế hung hung, Tần Quân thờ ơ, tiếp tục đi tới.
Ngâm...
Lúc này, tiếng long ngâm nổ vang, chỉ thấy một Đế Viêm Long khí từ trong cơ thể Tần Quân gào thét mà ra, trực tiếp va nát Huyết Trảo, hóa thành huyết vụ đầy trời.
Một màn này để mấy trăm vạn sinh linh trừng to mắt, mặt mũi như thấy quỷ.
- Long… Long khí.
- Long khí thật cường đại, kẻ này thật là Đại La Thủy Tiên sao?
- Trách không được hắn dám hạ trận.
- Cái này có trò hay để nhìn.
- Có ý tứ, tiểu tử này là lai lịch gì?
Tiếng kinh hô tràn ngập bốn phía, biểu lộ của Tần Quân đạm mạc, Thạch Vô Song thì nhíu mày.
- Hắn là ai?
Lâm Xuyên trầm giọng hỏi, đáng tiếc các trưởng lão bên cạnh hắn không nhận ra Tần Quân, không người trả lời hắn.
Tần Quân nhẹ như mây gió rơi vào giữa sân, hắn nhìn chằm chằm Thạch Vô Song, cười khẽ nói:
- Nàng này, trẫm muốn, ngươi có ý kiến gì không? Nếu ngươi dám có ý kiến, trẫm tất huyết tẩy Thiên Hổ tông!
Oanh!
Lời vừa nói ra, toàn bộ Lâm gia Tiên Sơn oanh động, ngay cả cao tầng Lâm gia cũng như thế.
Mặt của Thạch Vô Song trong nháy mắt đen lại, lời này không phải hắn vừa nói sao?
Tần Quân cũng dám lấy lời của hắn đến nhục nhã hắn!
Hắn cũng không tin Tần Quân có thể huyết tẩy Thiên Hổ tông, thế lực cường đại hơn Thiên Hổ tông đều ở tinh không bên kia, sao tới thâm sơn cùng cốc như thế nào?
- Ngươi muốn chết!
Thạch Vô Song giận mắng một tiếng, lúc này vọt tới về phía Tần Quân.
Tần Quân chẳng thèm ngó tới, mấy chục Đế Viêm Long khí từ phía sau lưng toát ra, cao cao tại thượng, nhìn xuống Thạch Vô Song.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Kỳ sinh ra một tia ba động, hai tay hơi nắm chặt, giờ phút này không có người chú ý nàng, ánh mắt khóa chặt ở trên người Tần Quân cùng Thạch Vô Song.
Mấy chục Long khí nộ rít gào mà ra, điên cuồng cắn xé về phía Thạch Vô Song, tốc độ cực nhanh, để trong lòng Thạch Vô Song căng thẳng, vội vàng xê dịch thân hình, tránh thoát từng đầu Đế Viêm long khí đập đến.
Băng! Băng! Băng
Đá bạch ngọc bị oanh nát, trong chớp mắt, Thạch Vô Song đi tới trước mặt Tần Quân.
- Xú tiểu tử! Ta nhất định phải xé nát ngươi!
Mặt mũi của Thạch Vô Song dữ tợn, trong mắt lộ ra ý cười tàn nhẫn.
Đương...
Một quyền của hắn rơi vào trên lồng ngực Tần Quân, như đụng vào Kim Cương, để sắc mặt hắn kịch biến, chỉ thấy Tần Quân mặt không đổi sắc.
Tần Quân là Cực Viêm Ma Thần, còn tu luyện Bất Diệt Thánh thân, cho dù cảnh giới có khoảng cách, nhưng đứng tại chỗ để Thạch Vô Song đánh, cũng không gây thương tổn được hắn.
- Xem ra thân thể của ngươi bị nữ sắc móc rỗng rồi!
Tần Quân mỉa mai cười nói, như bóc vết sẹo của Thạch Vô Song, để hắn nổi trận lôi đình, song quyền điên cuồng công về phía Tần Quân.
- Lăn...
Nương theo tiếng gầm thét, Tần Quân vỗ ra một chưởng.
Đại Chu Thiên Kích Tinh Thần Chưởng!
Hắn ngay cả Nhập Thánh Cảnh viên mãn Đế Thiên Vô cũng có thể khiêu chiến, còn sợ Nhập Thánh cảnh trung kỳ?
Quyền chưởng tấn công, răng rắc một tiếng, xương cánh tay phải của Thạch Vô Song đứt từng khúc, một ngụm huyết tiễn từ trong miệng phun ra, Cực Đạo Viêm Hỏa cấp tốc quấn quanh tay của hắn, lại lan tràn đến toàn thân, thân thể của hắn càng không bị khống chế bay ra ngoài, oanh một tiếng, đâm vào màn ánh sáng, chấn động đến cả ngọn núi đều rung động nhè nhẹ.
Tĩnh!
Toàn bộ Lâm gia Tiên Sơn an tĩnh lại, mấy trăm vạn sinh linh mắt trợn tròn, bao quát Bán Thánh Lâm Xuyên.
Trong mắt Lâm Ngọc Kỳ thì lộ ra ý mừng, cuồng phong gào thét, váy trắng nhẹ nhàng, nàng như một đóa Bách Hợp sừng sững trong gió.
Tần Quân thu tay lại, hừ nói:
- Một con bò sát, trẫm cũng ngại bẩn tay!
Rống! Rống!