Tuy hắn yêu thương tiểu nữ nhi, nhưng so sánh với Lâm gia, phần tình cảm này trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc Kỳ chậm rãi đứng dậy, đi đến biên giới cầu thang, nhìn Thạch Vô Song mặt mũi tràn đầy tà dị, nói:
- Ngươi muốn cưới ta?
Thạch Vô Song liếm môi nói:
- Đó là đương nhiên!
Vô số sinh linh bóp cổ tay thở dài, xem ra Lâm Ngọc Kỳ cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn của Thiên Hổ tông.
- Ngươi không xứng!
Lâm Ngọc Kỳ nói lại để toàn bộ sinh linh sửng sốt.
Tần Quân nở nụ cười, nàng này có ý tứ, nói là ngốc, hay nên nói có cốt khí?
Quả thật không sai, sắc mặt của Thạch Vô Song trong nháy mắt khó coi.
- Ta không xứng?
Thạch Vô Song tức giận đến cười ra tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng âm lãnh, tràn ngập sát ý.
- Thiên Hổ tông các ngươi tính là gì, ngoại trừ khi dễ nhỏ yếu, thì làm thế nào đây?
Lâm Ngọc Kỳ lạnh lùng nhìn hắn nói, để một đám cao tầng Lâm gia ở sau lưng lập tức gấp.
- Ngọc Viên! Im ngay!
Một tên trưởng lão gầm thét nói, tức giận đến toàn thân hắn phát run.
Lâm Ngọc Kỳ không để ý đến hắn.
- Chẳng lẽ không người nào dám đi ra khiêu chiến hắn sao?
Lâm Ngọc Kỳ nhìn về bốn phía, ánh mắt bình thản, thanh âm quanh quẩn giữa đỉnh núi.
Đáng tiếc không người trả lời nàng.
Thạch Vô Song giang hai tay ra, cười giận dữ nói:
- Ai dám khiêu chiến ta? Hôm nay ta muốn cưới nha đầu này, ai dám có ý kiến?
Mấy trăm vạn sinh linh lặng ngắt như tờ, một số cường giả tính khí hỏa bạo chỉ có thể xanh mặt, cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Thạch Vô Song.
Thấy cảnh này, Lâm Ngọc Kỳ chậm rãi quay người, nhìn về phía cha mình Lâm Xuyên, ánh mắt vẫn bình thản như cũ, không có chờ mong, chỉ lẳng lặng nhìn.
Lâm Xuyên hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt của nàng.
Lâm gia thật sự là không thể trêu vào Thiên Hổ tông.
- Tiểu mỹ nhân, đi theo ta đi!
Thạch Vô Song bắt đầu cất bước đi về phía Lâm Ngọc Kỳ, giờ phút này Lâm Ngọc Kỳ đã bị hắn coi là vật trong lòng bàn tay.
- Tiểu thư nhà họ Lâm, trẫm muốn!
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, để một đám cao tầng Lâm gia sắc mặt kịch biến, thân thể của Lâm Ngọc Kỳ cũng khẽ run lên.
Mấy trăm vạn sinh linh xôn xao, tất cả đều nhìn về phía âm thanh truyền tới, Thạch Vô Song càng tức giận không thôi.
- Ai dám ra mặt! Ta diệt cả nhà của hắn!
Sắc mặt của Thạch Vô Song dữ tợn, lại có người dám không nể mặt hắn, để hắn giống như mèo bị dẫm đuôi.
Kẻ nói chuyện chính là Tần Quân.
- Bệ Hạ, nhanh lên!
Lý Nguyên Bá hưng phấn xoa tay, Tôn Ngộ Không cũng là thần sắc như thế, để khóe miệng của Tần Quân có chút co lại.
Chợt hắn hư không dạo bước đi về phía Luận Võ Trường, đạp mạnh ra, mấy trăm vạn ánh mắt đồng loạt rơi ở trên người hắn.
Lâm Ngọc Kỳ cũng chậm rãi quay người nhìn lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tần Quân.
Toàn thân áo trắng, công tử văn nhã, toàn bộ sinh linh cũng không khỏi cảm thán, tốt một vị hảo công tử.
So với Thạch Vô Song, Tần Quân càng trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, nụ cười trên mặt như có như không, để cho người ta có thể cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của hắn.
- Xú tiểu tử! Muốn chết!
Thạch Vô Song giận tím mặt, một tên Đại La Thủy Tiên cũng dám cùng hắn đoạt nữ nhân?
Lúc này hắn huy chưởng mà ra, pháp lực ngưng tụ thành một huyết sắc cự trảo, thẳng hướng Tần Quân, tốc độ cực nhanh.
Đại bộ phận sinh linh đều quay đầu, không dám nhìn, Tần Quân chỉ có tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh, đối mặt Thạch Vô Song tức giận, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.