Thiên Hổ tông!
Cái tên này, Tần Quân nghe nói qua, Tô Đế Tông, Thánh Môn, Thiên Hổ tông là ba đại thế lực liền nhau, lần trước trong Thánh Môn đại chiến, liền có Thánh Nhân của Thiên Hổ tông, chết thảm ở dưới bổng của Tôn Ngộ Không.
- Gia hỏa này thật muốn ăn đòn!
Tôn Ngộ Không bĩu môi nói, Thạch Vô Song còn chưa ra sân liền trở thành tồn tại chú mục.
Lúc này, màn xe ở sau lưng hai Bạch Hổ bỗng nhiên xốc lên, một bóng người từ đó bay ra, chính là Thạch Vô Song.
Hắn mặc cẩm bào màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiếm, hai tay thả lỏng sau thắt lưng, hư không dạo bước, xuyên qua màn sáng Pháp trận, tiến vào giữa sân.
Sắc mặt của Trương Bằng vô cùng khó coi, dưới vạn tuổi, hắn ai cũng không sợ, dù sao thiên phú của hắn ở Tiên Vực của mình có thể xưng thứ nhất, nhưng vượt qua vạn tuổi, hắn liền không tự tin như vậy, huống chi thiên phú của đối phương không thua hắn, hắn sao có thể không hoảng hốt?
Mặc dù Lâm gia chỉ là thế lực Tam lưu, nhưng mậu dịch phát triển vô cùng tốt, giàu đến chảy mỡ, cho nên hắn mới được phái tới làm con rể Lâm gia.
Mà Thạch Vô Song, chỉ là ham sắc đẹp của Lâm Ngọc Kỳ.
- Ngươi, tự giác lui xuống đi!
Thạch Vô Song liếc xéo Trương Bằng, phân phó nói, nói xong, hắn liền nhìn về phía Lâm Ngọc Kỳ, ánh mắt tràn đầy nóng rực.
Lâm Xuyên nhíu mày, hắn cũng biết Thạch Vô Song, kẻ này tràn đầy tin đồn, rất bất kham, nhưng Thiên Hổ tông là tồn tại Lâm Thánh Tiên vực bọn hắn không chọc nổi, để hắn thật khó khăn.
- Ngươi không phải đã vượt qua vạn tuổi sao?
Trương Bằng cắn răng hét lên, mỹ nhân đang ở trước mắt, hắn cũng không muốn từ bỏ.
Thạch Vô Song liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Nếu ngươi không rời đi, Thiên Hổ tông ta tất huyết tẩy Thủy Lưu Tiên Vực!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Trương Bằng kịch biến, trong mắt tràn đầy phẫn uất.
Cuối cùng, hắn vẫn chật vật rời sân.
Một màn này để bốn phía sôi trào.
- Khi nào Bệ Hạ đi lên?
Lý Nguyên Bá hỏi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười xấu xa:
- Nếu Bệ Hạ đi lên, ta sẽ âm thầm trợ giúp ngài!
Thủ đoạn của Thánh Nhân, ở đây ngoại trừ Tôn Ngộ Không, ai có thể phân biệt?
Tần Quân im lặng, tức giận nói:
- Trẫm không muốn đi lên!
Tuy lần nữa nhìn về phía Lâm Ngọc Kỳ, nàng này xác thực rung động lòng người, nếu thu làm Phi Tử, cũng sẽ không để Tần Thiên Đế hắn mất mặt.
- Ha ha ha, Lâm Tiền bối, ngươi gả nữ nhi cho ta được không?
Thạch Vô Song nhìn về phía Lâm Xuyên cười nói, không trung vang lên hai tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, là hai Bạch Hổ kia.
Hai Bạch Hổ chính là tồn tại Hiển Thánh cảnh, hổ gầm vang vọng Tinh Không.
Sắc mặt của Lâm Xuyên khó coi, hai tay không khỏi nắm thành quả đấm.
Tuy Thiên Hổ tông là cành cây cao, nhưng hắn không ngốc, Thạch Vô Song phá hư quy tắc, lại thêm tính cách làm người, nếu gả Lâm Ngọc Kỳ cho hắn, Lâm gia bọn hắn sẽ không gà chó thăng thiên, ngược lại sẽ khổ nữ nhi.
- Thạch công tử, ngươi như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu?
Lâm Xuyên trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén, nhưng Thạch Vô Song ngay cả Thánh Nhân cũng gặp qua, căn bản không sợ hắn.
- Có cái gì không tốt, cha ta là Thánh Nhân, gả cho ta, Lâm gia các ngươi hẳn là cảm thấy quang vinh.
Thạch Vô Song tà tiếu nói, con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Kỳ, để cho người ta buồn nôn.
Lâm Ngọc Kỳ ngược lại rất bình tĩnh, phảng phất như chuyện không liên quan đến nàng.
- Lâm gia các ngươi không phải là muốn có được con rể có tiềm lực thành Thánh sao? Ta chính là!
Thạch Vô Song ngông cuồng cười nói, để không ít sinh linh ở bốn phía lắc đầu.
Bị hoàn khố này để mắt tới, Lâm gia xem như gặp nạn.
Những thiên tài hâm mộ Lâm Ngọc Kỳ kia đều giận mà không dám nói gì, Thiên Hổ tông đối với bọn hắn mà nói là một núi cao không thể vượt qua, Thánh Nhân càng là tồn tại bọn hắn không chọc nổi.
Ỷ vào cha mình là Thánh Nhân, Thạch Vô Song đã lấn ép qua không ít tiểu thế lực, mạnh cưới nữ tử của đối phương.
Mà nữ tử bị hắn cưới, đại bộ phận không có sống qua ba năm, để vô số nữ tử sợ hãi.
- Thế nào? Đồng ý không? Đồng ý, hôm nay liền thành thân! Ha ha!
Thạch Vô Song không chút kiêng kỵ cười, như là ác mộng.
Trong lồng ngực Lâm Xuyên thiêu đốt lửa giận, hận không thể một chưởng đánh chết Thạch Vô Song, nhưng hậu quả hắn không dám gánh chịu.