- Mong túc chủ chú ý, đây là Lập Địa Thành Phật Đan, sau khi dùng, cả đời này tu vi sẽ không tăng lên, đồng thời còn phải quy y Phật Đạo.
- Ra là vậy!
Tần Quân giật mình, xem chừng sau này nhất định không thể dùng Lập Địa Thành Phật Đan, nhưng có thể cho những thuộc hạ không thể tăng tiến tu vi dùng.
Nhưng mà tận năm ức điểm danh khí, nghĩ thôi cũng thấy xót...
Hắn tiếp tục xem thêm thì nhận ra loại đan dược rẻ nhất chỉ cần một vạn điểm danh khí, giúp tăng một năm tu vi.
Đan dược trong này đều tính giá theo viên.
Tiếp đó, hắn lại xem các mảng công pháp, pháp bảo, tạp hóa các kiểu, càng nhìn càng trợn tròn mắt.
Khi hắn đọc xong thì mọi người đã tới trước đại môn của Vọng Bắc tửu lâu.
Tần Quân chỉ đành đóng bảng thần thoại thương thành lại, hiện mới có chưa đến năm trăm vạn điểm danh khí, hắn cần sử dụng sao cho hợp lý, còn những món đồ nghịch thiên thì tạm thời không nên xem, cho khỏi xót xa thèm khát.
- Đêm nay ở cùng trẫm đi.
Tần Quân giữ chặt tay Chúc Nghiên Khanh không thôi, cười gian trá.
Chúc Nghiên Thanh hơi cúi đầu, hai má đỏ ửng, nàng bĩu môi:
- Chuyện này...không ổn nha...
- Có gì mà không ổn, ngươi chính là quý phi của trẫm!
Nói rồi, Tần Quân liền lôi Trúc Nghiên Khanh về gian phòng của mình.
Dịch lão đầu cảm thán:
- Tuổi trẻ tốt thật đấy!
- Chậc châc, lão Dịch, chúng ta cũng đi vui vẻ chút đi, ta biết một cửa hàng...
Thổ Hành Tôn xoa tay cười nói, nào ngờ chưa nói xong Dịch lão đầu đã trợn trắng mắt khinh bỉ, đi vào phòng mình, bỏ lại gã buồn bực không thôi.
Hằng Nga chẳng nói chẳng rằng, đẩy cửa đi vào phòng, nếu có ai nhìn kỹ, hẳn sẽ nhận ra vẻ mặt nàng lạnh lẽo hơn thường này.
Cửu Linh Nguyên Thánh cười nói:
- Cứ nghỉ ngơi đi đã, sau này sẽ có thời gian mà chơi.
Thổ Hành Tôn vừa nghe vậy, cảm thấy cũng đúng, khoảng thời gian sắp tới không thể xao nhãng được, mối quan hệ giữa Tần Quân và Thánh Hoàng đã hoàn toàn chuyển sang chiều hướng xấu, sớm muộn gì Thánh Hoàng cũng tìm cách diệt trừ Tần Quân, gã cứ ngoan ngoan ở trong Vọng Bắc tửu lâu đi đã.
Đêm càng lúc càng khuya.
Sau trận mây mưa, ánh nắng sớm mai chiếu tới Thánh Thành.
Chúc Nghiên Khanh nằm trên giường, quần áo xộc xệch, làn da ửng hồng khiến nàng càng quyến rũ.
Tần Quân nằm bên cạnh, sung sướng nghĩ:
- Song tu thuật mà Đát Kỷ dạy đúng là lợi hại, không chỉ giúp tăng sự hưng phấn mà còn tăng cả tu vi.
Âm Dương chi đạo bác đại tinh thâm, thường thì sẽ là bên nữ hấp thu dương khi của bên nam, khiến bên nam bị suy kiệt. Nhưng Song Tu Chi Pháp có thể khiến hai bên cùng tiến bộ, Âm Dương giao hòa, khiến linh khí trong thiên địa thâm nhập vào gân cốt của cả đôi bên, tẩm bổ cơ thể, tăng cường linh lực.
- Hệ thống, bắt đầu sử dụng cơ hội rút thăm may mắn!
Tần Quân vừa vỗ nhẹ lưng Chúc Nghiên Khanh, vừa thầm ra lệnh cho hệ thống.
Sau khi xem xong khu tạp hóa của thần thoại hệ thống, hắn càng lúc càng chờ mong vào lần rút thăm trúng thưởng.
Theo lời hệ thống, kỹ năng truyền thừa và rút thăm trúng thưởng đều đến từ thần thoại hệ thống, vùng tạp hóa cần ít điểm danh khí nhất, Desert Eagle chỉ cần một trăm điểm danh khí, súng máy thì cần mười vạn điểm danh khí.
Súng máy tuy cuồng bạo, nhưng tiếng động gây ra quá lớn, kẻ địch vừa nghe liền có thể dễ dàng né tránh, tu vi kẻ địch càng cao, tác dụng của nó càng thấp.
Trong đấy còn có cả thần thông của Tần Quân, Thiên Cương Tam Thập Lục Biến cần những tám ngàn vạn điểm danh khí, Tần Quân biết được điều này, cảm thấy như mình trúng được giải nhất.
- Đinh! Bắt đầu rút thăm trúng thưởng...
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên khiến Tần Quân không khỏi nhắm mắt, để hưởng thụ cái quá trình chờ đợi này.
Vừa mở được công năng mới, hẳn hệ thống sẽ không khiến hắn thất vọng!
- Đinh! Chúc mừng túc chủ rút thăm may mắn được....
Cái đệch!
Tần Quân vọt ngồi thẳng dậy, khiến Chúc Nghiên Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ lại rút thưởng được thứ này!
Từ lúc nhìn thần thoại thương thành, Tần Quân đã chú ý đến nó, thứ này có sức mạnh lớn vô cùng!
Tần Quân chợt lộ ra nụ cười ngây ngô đầy sung sướng, Chúc Nghiên Khanh nhìn mà chẳng hiểu nổi vì sao.
...
Trên Thánh Hoàng Phong.
Thái Tử Cầm cụt tay mặt xầm xì đi dưới bóng cây ở con đường nhỏ trong ngự hoa viên, chẳng mấy chốc, gã đã tới được tiểu đình, Thánh Hoàng, Thánh Hậu,Thánh Cơ đều ngồi đó, Thiên Tứ Tả Tướng và Thiên Tứ Hữu Tướng đứng ngoài canh gác.
- Tham kiến Thái Tử!
Thánh Quan đứng sau Thánh Hoàng chắp tay nói, Thái Tử Cầm phất áo, Thánh Quan là đệ tử của Thánh Hoàng, vậy nên có thể coi như Thánh Quan ngang hàng với Thái Tử Cầm, thậm chí, Thái Tử Cầm còn là sư huynh của Thánh Quan, chẳng qua gã am hiểu Trú Nhan Thuật nên nhìn ngoại hình của Thái Tử Cầm trẻ hơn cái vẻ giả cả của Thánh Quan rất nhiều.
- Cầm nhi, vết thương sao rồi?
Thánh Hoàng quan tâm hỏi, Thái Tử Cầm là con ruột của gã, sự quan tâm của gã là thật tâm thật lòng, nếu không thì gã đã chẳng mạo hiểm đi gặp Tần Quân để yêu cầu hắn thả Thái Tử Cầm ra.
- Nhi thần không sao, nhưng là có nghe nói chuyện tối qua...
Thái Tử Cầm chắp tay nói, nói xong rồi, gã ngập ngừng, quan sát sắc mặt của Thánh Hoàng và những người khác.
Quả nhiên, vẻ mặt ai cũng sa sầm.
Nhất là Thánh Hậu, vẻ mặt lạnh đăm đăm.
- Hừ! Sớm muộn gì trẫm cũng khiến hắn trả giá!
Thánh Hoàng đập bàn quát, nhớ tới Tần Quân, gã không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thái Tử Cầm gật đầu, không nói tiếp.
- Bệ hạ, Thần Điện đã phái người tới, ước chừng chẳng mấy chốc sẽ tới Thánh Thành.
Thánh Quan bỗng nhiên mở miệng,
- Thần dạ quan thiên tượng, các ngôi sao nói rằng Thần Điện đã sai người qua.
- Cuối cùng cũng tới sao...
Thánh Hoàng nhìn trời, lẩm bẩm, dù bầu trời nhìn từ trong Nam Vực Thiên Thế Giới chẳng khác bầu trời Nam Vực, nhưng cách một lớp chắn không gian, muốn đi vào Nam Vực Thiên Thế Giới, ngoại trừ cửa ra vào thì chỉ có thể dựa vào pháp lực vô thượng để xông vào.
Dù sao thì từ khi Thánh Hoàng đăng cơ cho tới nay, Nam Vực Thiên Thế Giới từng bị người khác cưỡng chế xông vào một lần.
Những kẻ biết chuyện ấy cơ hồ đã chết hết, chẳng mấy người còn sống, mà ai nấy còn sống đều đã học cách quên đi việc ấy.
- Phụ hoàng, chẳng nhẽ nhất định phải dựa vào Thần Điện sao?
Thái Tử Cầm nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi và bất cam.
Nhớ lại đoạn ký ức hỗn loạn ấy, gã bất giác run lẩy bẩy.
Trận chiến ấy khiến gã biết Nam Vực chẳng là cái thá gì, Thánh Triều cũng chỉ là thứ cỏn con.